Tô Lam cũng không biết cách của mình có thích đáng hay không, hay là anh đã mất hứng thú với mình, đã qua một tuần mà Quan Triều Viễn không tới tìm mình gây phiền toái.
Chiều hôm nay sắp tới giờ tan tầm, bỗng nhiên Tiểu Lý chạy tới cười nói: “Chị Tô, có một mẫu quần áo mới vừa được đưa tới cửa hàng chuyên doanh của chị Vương, tan tầm xong chị có muốn đi xem với em không?”
Tô Lam ngẩng đầu cười nói: “Được thôi, đúng lúc chỉ định mua cho em họ chị một bộ quần áo."
Lần trước Tô Lam đã đồng ý tặng một bộ quần áo bình thường cho Quan Khởi Kỳ mà vẫn chưa thực hiện, cho nên cô rất sảng khoái đồng ý.
Đương nhiên, cô sợ Tiểu Lý nghĩ nhiều, nên chỉ có thể bảo là mua quần áo cho em họ mình.
Tiểu Lý lại không quên trêu chọc cô vài câu.
“Em họ? Là loại họ nào thể? Có họ hàng xa cả ba ngàn dặm cơ!”
“Là họ hàng có quan hệ huyết thống rất gần” Tô Lam cười thanh minh.
“Chị nói cái gì thì là cái đó.” Tiểu Lý cười lắc đầu, dù sao cũng cho người ta cảm giác bản thân không tin mấy lời nói dối của Tô Lam.
Tô Lam cũng không giải thích, cúi đầu giải quyết cho xong công việc, sau đó cùng Tiểu Lý đi tới cửa hàng của chị đồng nghiệp Vương vào giờ tan tầm.
Tô Lam chọn một cái quần và một cái áo thun tay ngắn, kèm thêm một đôi giày thể thao, sau khi giảm giá, tổng cộng tốn chưa đến ba ngàn tệ.
Đương nhiên, trước khi Tô Lam mua đã gửi ảnh quần áo và giày qua di động của Quan Khởi Kỳ bằng Wechat.
Ban đầu Tô Lam còn lo anh ấy bận việc sẽ không xem, nhưng không ngờ anh ấy hồi âm rất nhanh, gửi qua vài cái mặt cười, còn nói số đo của mình cho cô, ngàn vạn lần đừng sai đó.
Vào lúc chạng vạng, Tô Lam và Tiểu Lý mỗi người xách một cái túi ra khỏi cửa hàng chuyên doanh.
Tiểu Lý cười hì hì nói: “Chị Tô, chồng chị Vương thật tốt, giảm giá cho chúng ta 40%, đây chính là mẫu mới, lúc mấy mẫu cũ được giảm giá thấp lắm cũng chỉ có 30% thôi, quần áo của thương hiệu này rất đắt.
Tổ Lam cong môi cười, nói: “Vậy lần sau chúng ta mời chị Vương ăn một bữa thịnh soạn đi.”
-
“Được đó, được đó” Tiểu Lý vội vàng gật đầu.
Nhìn thấy hai chiếc áo thun trong túi Tiểu Lý Tô Lam bèn hỏi trêu: “Lần này em bỏ vốn lớn như vậy, không phải là có mục tiêu rồi chứ?”
Lúc này, di động Tiểu Lý đột nhiên vang lên.
Linh linh...!Linh linh...!
Tiểu Lý ra hiệu Tổ Lam im lặng trong chốc lát, sau đó nghe điện thoại: "Alo? Có rảnh, có rảnh, được, được, lát nữa gặp lại nhé!”
Nhìn thấy Tiểu Lý vui vẻ phấn chấn cúp điện thoại, Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Sau đó, Tiểu Lý mới ngượng ngùng cười nói: “Chị Tô, tối nay em không thể ăn tối với chị rồi, em...!có hẹn”
Nghe vậy, Tô Lam cười nói: “Có phải muốn cho người ta mặc thử xem quần áo em mua có hợp hay không đúng không?”
"Ây da, chị thật là xấu xa, cơ mà đúng rồi.
Ha ha.” Vừa cười mặt Tiểu Lý vừa đỏ lên.
“Em có bạn trai à?” Tô Lam có chút ngạc nhiên, dẫu sau cô với Tiểu Lý cũng sớm chiều ở chung, gần đây cũng không phát hiện cô ấy có chỗ nào không đúng.
“Vẫn chưa tính là bạn trai, nhưng mà em đã có mục tiêu là được rồi, thôi nhé, em đang vội lắm, không nói nữa, gặp lại sau!” Tiểu Lý không quan tâm nói cho hết lời đã xoay người cầm túi xách co chân chạy.
Tiểu Lý đi rồi, Tô Lam nhìn đến công ty chuyển phát nhanh ở cách đó không xa, vì vậy cô muốn mau chóng gửi quần áo cho Quan Khởi Kỳ qua bưu điện.
Sau đó, cô cất bước nhanh chóng đi về phía trước.
Lúc này, trên đường ngựa xe như nước, màn đêm dần dần buông xuống, Tô Lam đứng ở trước vạch chờ đèn xanh đèn đỏ.
Bỗng nhiên, một chiếc Bentley màu đen lọt vào tầm mắt Tô Lam, nhìn thấy biển số xe của chiếc xe ấy, cô không khỏi run rẩy toàn thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...