Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“À, người ta là khách hàng lớn mà, làm giá cao, bắt chị đợi cả tiếng đồng hồ.” Tô Lam chỉ có thể nói dối.

Sau khi ngồi lên ghế, Tô Lam khép chặt hai chân theo bản năng, sợ lộ ra ngoài.

Ngay sau đó, Tiểu Lý lại nhỏ giọng nói: "Ây, hỏi thăm một chút, vị khách hàng lớn kia là ông già hói đầu hay anh đẹp trai trẻ tuổi vậy?”
Nghe thế, không hiểu sao mặt Tô Lam lại đỏ lên.

Nghĩ thầm: Chẳng lẽ mình có sơ hở gì để bị phát hiện sao?
Nhanh chóng cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, cúc áo được cài rất kỹ, váy cũng khá tốt, nếu không nói sẽ không ai cho rằng cô đang không mặc quần lót.

“Có ý gì?” Tô Lam dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Lý hỏi.


Tiểu Lý nhìn quanh bốn phía, thấy lúc này không có ai mới thấp giọng nói: “Vừa rồi em nghe nói khách hàng lớn kia tới từ Giang Châu, hai ngày trước vừa mới tìm tới công ky tế toán của chúng ta, hơn nữa nghe nói khách hàng lớn kia chỉ đích danh nói muốn chị đưa văn kiện tới khách sạn Grand Caesar.”
Nghe được lời này, Tô Lam nhíu mày.

Thật ra việc này cũng không lạ, rõ ràng Quan Triều Viễn có kế hoạch từ trước, nếu không cũng sẽ không trùng hợp như vậy, cô tìm đến công ty Kế toán Mỹ Uyển, Giang Mỹ Uyển cũng sẽ không chỉ sai cô đi đưa văn kiện như thế.

“Cho nên em mới hỏi chị xem khách hàng lớn kia liệu có phải người quen của chị không? Chị Tô, em cảm thấy chị thần thông quảng đại thật đó, luật sư Quan ở Giang Châu có quan hệ thân thiết với chị, lần này lại là khách hàng lớn tới từ Giang Châu, em thật sự nghi ngờ có phải chị cũng là nhân vật lớn ở Giang Châu không?” Tiểu Lý cực kỳ sùng bái nhìn Tô Lam nói.

Tô Lam không khỏi buồn cười bảo: “Là em suy nghĩ nhiều rồi, chị quen thân với luật sư Quan là bởi vì lúc chị ở Giang Châu từng làm việc ở văn phòng luật sư của anh ấy.

“Vậy khách hàng lớn lần này thì sao? Chị đừng có dùng cái lý do sứt sẹo là từng làm việc ở công ty của khách hàng lớn đó nhé?” Tiểu Lý truy hỏi.

Kết quả, Tô Lam chỉ có thể uể oải trả lời: “Khách hàng lớn này quả thực cũng từng là ông chủ của chị, cho nên em thật sự suy nghĩ nhiều rồi!”
“A? Trùng hợp thế à?” Tiểu Lý không khỏi gãi đầu.


Tô Lam cười nói: “Cho nên chị cũng không phải nhân vật lớn gì, mà chị từng làm việc dưới trường rất nhiều nhân vật lớn.

Không phải tổng giám đốc Giang cũng là nhân vật lớn ở Thanh Sơn đó sao?”
"Ây, em còn tưởng rằng hôm nay có chuyện hay ho, xem ra là em nghĩ nhiều thật.” Nói xong, Tiểu Lý xoay người về vị trí của mình, chuyên tâm làm việc.

Quét mắt liếc nhìn Tiểu Lý một cái, Tô Lam bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó ngồi trước máy tính định tập trung làm việc nhưng đầu óc lại toàn những suy nghĩ miên man, vốn chẳng thể chú tâm vào công việc, Tô Lam cực kỳ ảo não.

Từ hôm đó trở đi, Tô Lam không đến bất kỳ nơi nào nữa, hàng ngày chỉ qua lại giữa công ty và ký túc xá của công nhân viên chức.

Ra ngoài mua cơm cũng phải đi cùng đồng nghiệp, tuyệt đối sẽ không tự mình hành động, Tô Lam cho rằng như vậy thì Quan Triều Viễn sẽ không có dấu vết để tìm, dẫu sao cũng không thể bắt mình đi trước mắt bao người đúng không? Vậy thì hoang đường quá, hơn nữa nếu các đồng nghiệp có người nhìn thấy mình bị cưỡng bức dẫn đi thì chắc chắn các cô ấy sẽ báo cảnh sát, dù Quan Triều Viễn có thể lực hơn nữa cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Tô Lam cũng nghĩ tới nếu Giang Mỹ Uyển lại bảo mình đi đưa văn kiện gì đó thì cô sẽ viện lý do không đi, hoặc là kéo Tiểu Lý đi cùng, vậy thì chắc hẳn Quan Triều Viễn cũng sẽ không làm xằng làm bậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui