“Mau thôi đi, ở đây nhiều phụ nữ như vậy, ai mà không muốn có thứ trong bụng cậu? Đừng được lợi mà còn khoe mẽ! Vừa rồi nhà tư bản ôm cậu, tư thế thật đẹp trai nha, cứ như đang bảo vệ một vị công chúa, giống như kỵ sĩ thời trung cổ vậy!” Kiều Tâm chắp hai tay, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ.
Tô Lam cũng không biết rốt cuộc mình gặp phải Quan Triều Viễn là may mắn hay là bất hạnh? Thật ra thì lúc có anh bên cạnh, mình có cảm giác rất an toàn, giống như vừa rồi vậy, cô chính là một vị công chúa được bảo vệ toàn diện.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn là nhân vật phải bảo vệ mẹ và em gái, ngay cả lúc yêu đương với Hoắc Lâm Khải, cũng là mình chăm sóc anh ta nhiều hơn.
Từ trước đến nay, cô vẫn chưa từng hưởng thụ cảm giác được người săn sóc và bảo vệ.
Lúc tiệc tối sắp tan, bí thư Ngải Liên của Quan Triều Viễn đột ngột xuất hiện trước mặt Tô Lam.
“Cô Tô, tôi hơi nhát gan mà phòng khách trong khu VIP của khách sạn lại hơi lớn.
Nếu như cô không chê, tối nay cô có thể ở cùng tôi được không?” Từ trước đến giờ Ngải Liên vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường, lúc này vẻ mặt hơi xấu hổ, nhưng cũng Luôn luôn cường hãn ngả lợi vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn không chứa đường cho cô từ chối.
“Ồ, được chứ!” Mặc dù Tô Lam cảm thấy yêu cầu này của Ngải Liên có chút gì đó là lạ, nhưng cô vẫn lễ phép đồng ý với đề nghị của đối phương.
“Vậy bây giờ tôi đi lấy hành lý với cô nhé?” Ngải Liên cười nói.
“Được.” Tô Lam không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Đến phòng, Ngải Liên đứng đợi ở cửa, Tô Lam vào phòng thu dọn đồ đạc.
Kiều Tâm kéo Tô Lam qua một bên, thấp giọng nói: “Tớ thấy hình như không đơn giản!”
“Sao không đơn giản?” Tô Lam nhíu mày.
Kiều Tâm cười nhẹ nói: “Có phải nhà tư bản nằm một mình khó ngủ, muốn cậu đến cùng chung chăn gối không?”
“Ghét ghê! Cậu nghĩ nhiều rồi!” Tô Lam đẩy cô ấy một cái.
“Không tin thì cậu cứ đợi mà xem! Tớ đoán chắc tám chín mươi phần trăm là vậy.” Kiều Tâm đầy vẻ chắc chắn.
Tô Lam thu thập đồ đạc xong, nói với Kiều Tâm: “Chờ tớ về tớ sẽ báo cáo cho cậu!” Nói xong, cô kéo hành lý đi cùng Ngải Liên.
Một bước vào cửa khu VIP, cảnh tượng nơi này làm Tô Lam rung động.
Dưới ánh trăng dìu dịu, một đám tulip lớn đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chóp mũi Tô Lam ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, còn có cây ngọc lan cách đó không xa, ngọc lan trắng cao quý lại thuần khiết không nhuốm bụi trần, khiến người ta cảm nhận được một thế giới khác, còn có suối nước nóng và hồ bơi tô điểm cho nơi này trở nên vô cùng phong phú và tràn đầy sức sống.
Đằng sau hồ bơi và suối nước nóng chính là mấy ngôi biệt thự tinh xảo mà rất khác biệt.
Ngải Liên dẫn Tô Lam đi thẳng vào một ngôi biệt thự trong đó.
Tất nhiên biệt thự được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, Tô Lam có bao giờ được ở trong biệt thự hạng sang thế này đâu cho nên không nhịn được nhìn thêm mấy lần, trong lòng thán phục người có tiền thật xa hoa, thậm chí ngay cả việc trang trí cũng khéo léo tuyệt vời thế này.
Ngải Liên dẫn Tô Lam lên lầu, vào một căn phòng ngủ rất lớn, chiếc giường da trong phòng cũng siêu lớn, đèn thủy tinh chiếu sáng tấm thảm thêu màu xanh nước biển, mọi thứ đều sang trọng.
“Đây là… phòng của cô ư?” Tô Lam thử hỏi dò.
Sao trong phòng không phải là hai giường đơn? Chẳng lẽ để cô và Ngải Liên ngủ chung trên một giường lớn sao? Cô cảm thấy có gì đó là lạ.
“Không, đây là phòng của tổng giám đốc Quan…” Ngải Liên trả lời ngay.
Nghe thấy lời này của Khải Liên, Tô Lam dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ta.
Đây là phòng của Quan Triều Viễn ư? Chẳng lẽ đúng là Quan Triều Viễn để Ngải Lợi dẫn mình tới đây chứ không phải là Ngải Lợi sợ hãi muốn mình tới làm bạn sao?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tô Lam, Ngải Lợi khẽ cười nói: “Thật sự xin lỗi bà Quan.
Vừa rồi ngay trước mặt nhân viên Thịnh Thế nên tôi chỉ có thể nói dối, là tổng giám đốc Quan để tôi đưa cô tới.”
Một tiếng bà Quan làm Tô Lam biết rằng Ngải Lợi đã sớm biết quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn, xem ra Kiều Tâm đã đoán đúng, mọi chuyện đều là do Quan Triều Viễn giở trò quỷ.
“Bên ngoài có suối nước nóng, cô có thể ngâm suối nước nóng, có cần gì thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho phục vụ, tôi ra ngoài trước.” Ngải Lợi lễ phép nói, sau đó lập tức định lui ra khỏi phòng.
“Ở này.” Vừa lấy lại tinh thần, Tô Lam lập tức gọi Ngải Lợi lại.
“Còn có gì cần phân phó sao?” Ngải Lợi dừng bước.
Thấy Ngải Lợi khách khí như vậy, đột nhiên Tô Lam hơi đỏ mặt, trong đầu nghĩ thân phận vợ của tổng giám đốc đúng là khác biệt, nhưng mà sao lúc này cô lại không quen vậy chứ?
“Anh ta… Anh ta đâu?” Tô Lam nhìn quanh bốn phía một cái, chắc chắn Quan Triều Viễn không có ở đây.
“Mau thôi đi, ở đây nhiều phụ nữ như vậy, ai mà không muốn có thứ trong bụng cậu? Đừng được lợi mà còn khoe mẽ! Vừa rồi nhà tư bản ôm cậu, tư thế thật đẹp trai nha, cứ như đang bảo vệ một vị công chúa, giống như kỵ sĩ thời trung cổ vậy!” Kiều Tâm chắp hai tay, trong ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ.
Tô Lam cũng không biết rốt cuộc mình gặp phải Quan Triều Viễn là may mắn hay là bất hạnh? Thật ra thì lúc có anh bên cạnh, mình có cảm giác rất an toàn, giống như vừa rồi vậy, cô chính là một vị công chúa được bảo vệ toàn diện.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn là nhân vật phải bảo vệ mẹ và em gái, ngay cả lúc yêu đương với Hoắc Lâm Khải, cũng là mình chăm sóc anh ta nhiều hơn.
Từ trước đến nay, cô vẫn chưa từng hưởng thụ cảm giác được người săn sóc và bảo vệ.
Lúc tiệc tối sắp tan, bí thư Ngải Liên của Quan Triều Viễn đột ngột xuất hiện trước mặt Tô Lam.
“Cô Tô, tôi hơi nhát gan mà phòng khách trong khu VIP của khách sạn lại hơi lớn.
Nếu như cô không chê, tối nay cô có thể ở cùng tôi được không?” Từ trước đến giờ Ngải Liên vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường, lúc này vẻ mặt hơi xấu hổ, nhưng cũng Luôn luôn cường hãn ngả lợi vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn không chứa đường cho cô từ chối.
“Ồ, được chứ!” Mặc dù Tô Lam cảm thấy yêu cầu này của Ngải Liên có chút gì đó là lạ, nhưng cô vẫn lễ phép đồng ý với đề nghị của đối phương.
“Vậy bây giờ tôi đi lấy hành lý với cô nhé?” Ngải Liên cười nói.
“Được.” Tô Lam không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Đến phòng, Ngải Liên đứng đợi ở cửa, Tô Lam vào phòng thu dọn đồ đạc.
Kiều Tâm kéo Tô Lam qua một bên, thấp giọng nói: “Tớ thấy hình như không đơn giản!”
“Sao không đơn giản?” Tô Lam nhíu mày.
Kiều Tâm cười nhẹ nói: “Có phải nhà tư bản nằm một mình khó ngủ, muốn cậu đến cùng chung chăn gối không?”
“Ghét ghê! Cậu nghĩ nhiều rồi!” Tô Lam đẩy cô ấy một cái.
“Không tin thì cậu cứ đợi mà xem! Tớ đoán chắc tám chín mươi phần trăm là vậy.” Kiều Tâm đầy vẻ chắc chắn.
Tô Lam thu thập đồ đạc xong, nói với Kiều Tâm: “Chờ tớ về tớ sẽ báo cáo cho cậu!” Nói xong, cô kéo hành lý đi cùng Ngải Liên.
Một bước vào cửa khu VIP, cảnh tượng nơi này làm Tô Lam rung động.
Dưới ánh trăng dìu dịu, một đám tulip lớn đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chóp mũi Tô Lam ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, còn có cây ngọc lan cách đó không xa, ngọc lan trắng cao quý lại thuần khiết không nhuốm bụi trần, khiến người ta cảm nhận được một thế giới khác, còn có suối nước nóng và hồ bơi tô điểm cho nơi này trở nên vô cùng phong phú và tràn đầy sức sống.
Đằng sau hồ bơi và suối nước nóng chính là mấy ngôi biệt thự tinh xảo mà rất khác biệt.
Ngải Liên dẫn Tô Lam đi thẳng vào một ngôi biệt thự trong đó.
Tất nhiên biệt thự được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, Tô Lam có bao giờ được ở trong biệt thự hạng sang thế này đâu cho nên không nhịn được nhìn thêm mấy lần, trong lòng thán phục người có tiền thật xa hoa, thậm chí ngay cả việc trang trí cũng khéo léo tuyệt vời thế này.
Ngải Liên dẫn Tô Lam lên lầu, vào một căn phòng ngủ rất lớn, chiếc giường da trong phòng cũng siêu lớn, đèn thủy tinh chiếu sáng tấm thảm thêu màu xanh nước biển, mọi thứ đều sang trọng.
“Đây là… phòng của cô ư?” Tô Lam thử hỏi dò.
Sao trong phòng không phải là hai giường đơn? Chẳng lẽ để cô và Ngải Liên ngủ chung trên một giường lớn sao? Cô cảm thấy có gì đó là lạ.
“Không, đây là phòng của tổng giám đốc Quan…” Ngải Liên trả lời ngay.
Nghe thấy lời này của Khải Liên, Tô Lam dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ta.
Đây là phòng của Quan Triều Viễn ư? Chẳng lẽ đúng là Quan Triều Viễn để Ngải Lợi dẫn mình tới đây chứ không phải là Ngải Lợi sợ hãi muốn mình tới làm bạn sao?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tô Lam, Ngải Lợi khẽ cười nói: “Thật sự xin lỗi bà Quan.
Vừa rồi ngay trước mặt nhân viên Thịnh Thế nên tôi chỉ có thể nói dối, là tổng giám đốc Quan để tôi đưa cô tới.”
Một tiếng bà Quan làm Tô Lam biết rằng Ngải Lợi đã sớm biết quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn, xem ra Kiều Tâm đã đoán đúng, mọi chuyện đều là do Quan Triều Viễn giở trò quỷ.
“Bên ngoài có suối nước nóng, cô có thể ngâm suối nước nóng, có cần gì thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho phục vụ, tôi ra ngoài trước.” Ngải Lợi lễ phép nói, sau đó lập tức định lui ra khỏi phòng.
“Ở này.” Vừa lấy lại tinh thần, Tô Lam lập tức gọi Ngải Lợi lại.
“Còn có gì cần phân phó sao?” Ngải Lợi dừng bước.
Thấy Ngải Lợi khách khí như vậy, đột nhiên Tô Lam hơi đỏ mặt, trong đầu nghĩ thân phận vợ của tổng giám đốc đúng là khác biệt, nhưng mà sao lúc này cô lại không quen vậy chứ?
“Anh ta… Anh ta đâu?” Tô Lam nhìn quanh bốn phía một cái, chắc chắn Quan Triều Viễn không có ở đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...