Tô Lam biết nơi này không thể ở lâu, bốp một tiếng đặt văn kiện cầm trong tay lên bàn trà, nói: “Đây là Giang Mỹ Uyển bảo tôi giao cho anh, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, xin lỗi không tiếp được!”
Tô Lam xoay người cầm túi xách định đi, nhưng sao Quan Triều Viễn có thể buông tha cho cô dễ dàng thế được?
Cảm thấy cánh tay mình siết chặt, cô vừa cúi đầu thì thấy bàn tay to của anh đã nắm lấy cánh tay mình.
Tô Lam khủng hoảng trong lòng, ký ức không tốt mấy hôm trước lập tức đánh úp lại cô.
“Quan Triều Viễn, tôi cảnh cáo anh, đừng có xằng bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!” Tô Lam nhíu mày cảnh cáo anh.
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn ngẩng đầu cười ha ha.
Tiếng cười của anh lạnh băng khiếp người, Tô Lam thấy toàn thân lạnh cóng, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt hoảng sợ.
Sau khi cười xong, anh duỗi tay định sờ tóc Tô Lam.
Tô Lâm nghiêng đầu khiến tay vồ hụt vào hư không.
Liếc mắt nhìn sắc mặt khiếp sợ của cô, Quan Triều Viễn cười lạnh nói: “Không phải cô là một con báo cái nhỏ sao? Lần nào cũng giương nanh múa vuốt với tôi, sao lần này lại biết sợ rồi?”
“Buông tôi ra!” Giọng Tô Lam run bần bật, nhưng vẫn giả vờ kiên cường.
Thế nhưng, giả vờ cũng chỉ là giả vờ thôi, ký ức lần trước thực sự khiến cô khủng hoảng, Tô Lam cảm thấy Quan Triều Viễn có gì đó không đúng, anh không phải một người thích cưỡng bức phụ nữ, vậy rốt cuộc anh bị làm sao đây?
“Muốn báo cảnh sát à? Hừ, cô báo thế nào? Gọi điện thoại sao?” Nói xong, anh duỗi tay lấy di động từ trong túi của cô ra, ấn nút tắt nguồn.
Nhìn thấy di động bị tắt nguồn, Tô Lam muốn giật lại di động của mình, nhưng Quan Triều Viễn đã vươn tay ném di động xuống tấm thảm thật xa.
Tô Lam biết hôm nay anh lừa mình tới đây khẳng định là có ý đồ gây rối, cho nên không màng mọi thứ nữa mà hét lớn: “Cứu! Cứu, có người quấy rối, cứu!”
Tô Lam gân cổ lên hét to, hét vài tiếng giọng đã bắt đầu khàn khàn,
Tuy nhiên, một nụ cười lạnh lại lướt qua mặt Quan Triều Viễn: “Toàn bộ tầng mười hai của khách sạn này hôm nay đã được tôi bao hết, tất cả người phục vụ đều bị tôi đuổi đi, dù cô có gào rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy đâu, tôi cũng chỉ cho rằng cô đang tên trên giường thôi!”.
Nghe thấy lời này, mặt Tô Lam đỏ lên, sau đó ra sức đẩy anh ra, nhanh chân chạy ra cửa.
Quan Triều Viễn bị đẩy một cái lảo đảo, sau đó lại sải bước đi tới túm gáy Tô Lam một lần nữa.
Tô Lam bị túm gáy như lại trở về cái đêm vào mấy ngày trước, ngày đó anh cũng dùng một bàn tay to túm lấy gáy mình, chuyện xảy ra sau đó đều khiến cô run sợ trong lòng.
Quan Triều Viễn rất buồn bực với sự bài xích của cô, anh túm lấy cô kéo đến bàn làm việc trước cửa sổ sát đất.
Thắc lưng Tô Lam bị áp vào bàn làm việc, cô biết nếu còn không phản kháng thì có lẽ cô sẽ lại thành cừu béo trong miệng anh.
“Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh từ Giang Châu xa xôi chạy tới Thanh Sơn, chẳng lẽ là vì muốn chiếm hữu tôi lần nữa sao? Nếu đúng là như vậy thì có phải anh đang chuốc lấy phiền phức quá hay không? Tô Lam tôi chẳng phải người đẹp khuynh quốc khuynh thành gì, đáng để anh phải như thế sao?” Tô Lam gân cổ lên nói.
“Có đáng hay không là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô!” Quan Triều Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó, Tô Lam cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn nói: “Có phải Phương Ngọc Hoan không thể thoả mãn anh không? Để anh phải ra ngoài kiếm đồ ăn hoang dại? Nếu anh muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, phiền anh đi tìm một cô gái hai bên tình nguyện được không?”
“Tôi chỉ muốn ăn món hoang dại mà cô nói đấy!” Đôi mắt hung ác nham hiểm của Quan Triều Viễn dán lên người cô, nói từng chữ một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...