Hai tháng sau, vào đầu hè, nam giới bắt đầu mặc áo sơ mi cộc tay, nữ thì bắt đầu mặc những chiếc váy mỏng nhẹ.
Chiều hôm đó, sắp đến giờ tan làm, Tô Lam nhận được một tin nhắn.
"Cô Tô, tối nay có tiện dùng bữa cùng tôi không?"
Tin nhắn là do Quan Khởi Kỳ gửi, nhìn thấy dòng này, Tô Lam hơi nhíu mày.
Kể từ ngày đó, anh ấy rất ít khi làm phiền đến cô, thỉnh thoảng ghé qua Thanh Sơn sẽ mang cho cô ít đặc sản quê nhà từ Giang Châu, thỉnh thoảng mới ăn với nhau một hai bữa cơm.
Cứ tầm mười ngày nửa tháng sẽ nhắn tin trò chuyện với cô, mấy câu đơn giản như nghỉ lễ vui vẻ hay chú ý chăm sóc bản thân, giống như một người bạn bình thường.
Đối với những thứ này, dĩ nhiên Tô Lam không tiện từ chối, nghĩ rằng nếu có thể làm bạn bình thường với Quan Khởi Kỳ cũng là một lựa chọn hay.
Sau khi xem tin nhắn chừng mười giây, Tô Lam nhắn lại.
"Lại đi công tác Thanh Sơn à?"
Mỗi lần anh ấy đến đây đều nói là đi công tác, tiện thể ghé thăm cô một lát, lời thoại Quan Khởi Kỳ, Tô Lam đã thuộc nằm lòng.
Quả nhiên, chuông điện thoại đã reo lên, là tin nhắn đáp lại của anh ấy.
"Có một vụ án cần tôi giải quyết."
Thấy vậy, Tô Lam mím môi cười, không biết là vụ án quan trọng đến mức nào mà khiến cho đại luật sư Quan phải bỏ ra mấy ngày chạy tới chạy lui như thế.
Nhưng Tô Lam cũng không vạch trần anh ấy, ngược lại còn vui vẻ trả lời tin nhắn.
"Vậy thì tôi sẽ làm hết khả năng chủ nhà của mình, buổi tối cùng nhau ăn thịt nướng được không?" Từ khi đến Thanh Sơn, cô biết rất nhiều quán ăn, cô ở một mình, công việc bận rộn thỉnh thoảng có thể tùy tiện ăn một chút, chưa kể quán ven đường hương vị cũng không tệ.
Giang Châu bên kia là một đô thị sầm uất nên quán ven đường chỉ có ở phố ăn vặt, có lúc phải đi rất xa, không giống như ở Thanh Sơn, chỉ cần có khu dân cư sẽ có những quầy hàng ven đường.
"Được." Tô Lam vốn tưởng rằng anh ấy sẽ từ chối, dù sao người ta cũng là luật sư vàng, ngày thường đều lui tới những nơi đắt tiền dành cho người giàu, thế nhưng anh ấy lại đồng ý ngay lập tức.
Sau khi tan sở, Tô Lam vừa bước ra khỏi Công ty Kế toán Mỹ Uyển thì nhìn thấy chiếc Land Rover của Quan Khởi Kỳ đang đậu bên lề đường.
Nhìn thấy Tô Lam đi ra, Quan Khởi Kỳ xuống xe ngay lập tức, vẫy tay với cô, sau đó xoay người đi tới ghế phụ phía trước, lịch thiệp mở cửa xe cho cô.
Tô Lam mỉm cười với Quan Khởi Kỳ rồi lên xe.
Sau khi Quan Khởi Kỳ lên xe, nổ máy, chiếc Land Rover lại vào đường xe.
Lúc này, Giang Mỹ Uyển đang đứng ở bậc thềm, nhìn chiếc Land Rover đang mỗi lúc một xa, đôi mắt đẹp của cô ta chợt hiện lên vẻ đau thương và mất mát.
Sau khi màn đêm buông xuống, Quan Khởi Kỳ trong bộ âu phục, giày da, Tô Lam trong chiếc váy hoa ngồi trước một quầy thịt nướng ăn thịt xiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...