Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 3861
Đôi mắt sáng trong của Tống Chỉ Manh dần dần tối lại, cô ta không nói gì nữa, mà chỉ yên lặng đi đằng sau Khúc Thương Ly, bước vào phòng làm việc của bác sĩ.

Tòa nhà tổng bộ tập đoàn Âu thị.

Tô Duy Nam vừa kết thúc buổi họp các chủ quản cấp cao, chân trước vừa quay về phòng làm việc của giám đốc, còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã nghe thấy giọng nói vô cùng hoang mang của thư kí nữ từ bên ngoài truyền vào: “Thưa anh, thưa anh… anh có thể đợi một chút không, để tôi đi thông báo một tiếng…”
€ó điều lời nói của thư kí nữa còn chưa dứt, cánh cửa kính dày nặng nề đã trực tiếp bị người ta từ bên ngoài đẩy vào.

Quan Triều Viễn mặc bộ đồ âu phục màu đen, trên người tràn ngập không khí chết chóc, xuất hiện trước cửa phòng làm việc.

“Cậu Tô.


Thư kí bỏ ra mình vô cùng bất đắc dĩ, mới có mấy ngày mà đã có tận mấy người cứ trực tiếp coi nhẹ cô ta mà đẩy cửa xông vào phòng làm việc của Tô Duy Nam rồi Cứ như thế này nữa, cái chức thư kí của cô ta chỉ sợ là sẽ không giữu nổi mất!
Vốn còn cho rằng Tô Duy Nam sẽ vô cùng tức giận, nhưng không ngờ rằng anh ta chỉ nói một câu “không sao, cô đi ra ngoài trước đi”
Thư ký nữ thở phào một hơi, rồi nhanh chóng rút khỏi hiện trường.

Tô Duy Nam xoay người bước đến, đôi mắt lạnh lùng vô cùng diễm lệ kia nhìn chäm chặp.

Quan Triều Viễn, bờ môi xinh đẹp khẽ nhếch lên: “Nhìn bộ dạng cậu chủ Quan hùng hổ như vậy, thật là không có ý tốt gì”
Quan Triều Viễn nghe giọng nói mang đầy sự chế giễu của Tô Duy Nam, dây thần kinh đã mấy ngày mấy đêm bị kéo căng giờ như bị người ta đột nhiên chạm vào, lửa giận đang cố kìm nén trong lòng lúc này bỗng nhiên bùng nổ.

Anh sải bước đến trước mặt Tô Duy Nam, túm lấy cổ áo của anh ta, ép anh ta lùi sau liên tiếp mấy bước, cuối cùng nặng nề tông vào bức tường mới dừng lại.


Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thực ra nói thật lòng, theo thân thủ của mình Tô Duy Nam, anh ta không thể hoàn toàn tránh được một chiêu này của Quan Triều Viễn, thì cũng phải tránh được đến bảy tám phần, nhưng lần này anh ta lại hoàn toàn không có bất kì phản kháng nào.

Cho dù bị Quan Triều Viễn đè lên tường, anh ta vẫn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, bên trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có xen lẫn ý cười nhàn nhạt.

Quan Triều Viễn cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn chằm chăm anh ta, không khí xung quanh đã sớm giáng xuống không độ rồi “Qó phải anh còn chuyện gì chưa nói rõ ràng với tôi hay không?”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như cái huy chương kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào với nhà họ Tô?”
Quan Triều Viễn mập mờ cảm nhận được Tô Duy Nam nhất định biết được gì đó, chỉ là anh 1a lại cố ý không nói cho anh biết.

Nghe xong câu chất vấn của Quan Triều Viễn, Tô Duy Nam giống như đột nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra huy chương cuối cùng mà tôi để lại cho Tô Lam lại từ trong tay anh truyền ra ngoài sao?”
Tô Duy Nam bắt lấy cổ tay của Quan Triều Viễn, sau đó mạnh mẽ kéo cánh tay Quan Triều Viễn đang túm cổ áo mình ra.

“Chiếm đoạt tài sản của người khác, theo đạo lý mà nói, cái người khỏi binh vấn tội phải là tôi mới đúng chứ nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui