Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam sao có thể tin được cái lý do khiến cưỡng đó của anh ấy, vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm hỏi: "Điện thoại tiện tay anh mua, còn đồng hồ thì sao? Đồng hồ sao anh không tiện tay đổi luôn đi?"
Nói xong, ánh mắt Tô Lam liếc nhìn cổ tay Quan Khởi Kỳ.

Khi còn làm việc ở công ty luật Khởi Kỳ, cô nhớ rõ là Quan Khởi Kỳ đeo một chiếc Rolex, hiện tại trên cổ tay anh ấy vẫn là nó, không hề đổi.

Biết rằng bất kỳ lời giải thích nào cũng là dưthừa, Quan Khởi Kỳ cười hì hì nói: "Đồng hồ...!là lúc mua điện thoại thì tiện tay mua."
Nghe vậy, khóe miệng Tô Lam hơi cong lên, bị anh ấy chọc cười, việc này đúng là rất tức cười.

Một giây sau, Tô Lam kiên quyết nói: "Em chưa bao giờ đeo đồng hồ đắt tiền như vậy, xuất viện nhất định sẽ trả lại cho anh.

Về phần điện thoại di động, em dùng mất rồi, nhưng mà em sẽ trả tiền cho anh!"

Quan Khởi Kỳ biết tính Tổ Lam, biết cô không phải đang nói đùa, vì vậy anh ấy gật đầu nói: "Tôi sẽ lấy lại đồng hồ, nhưng điện thoại thì đừng trả tiền cho tôi được không? Coi như nể mặt tôi, đừng làm tôi mất mặt như thế?"
Lúc này Quan Khởi Kỳ hơi xấu hổ, Tô Lam thấy vậy cũng không đành lòng, nhưng cô lại không muốn vi phạm nguyên tắc của mình.

"Đồ giá trị mấy ngàn tệ như vậy, sao tôi lấy không của anh được? Anh phải hiểu cái gọi là vô công bất thụ lộc chứ?" Tô Lam thật sự cảm thấy mình không có lý do gì mà nhận đồ của anh ấy: "Em hoàn toàn có thể đổi cách khác, sau này tặng lại tôi một món đồ, không được sao? Sao lại phân ranh giới rõ ràng với tôi như thế? Xem tôi như hổ báo, làm như tôi sắp ăn thịt em vậy! Tô Lam, mặc dù Quan Khởi Kỳ này thừa nhận là thích em, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, em không muốn, tôi cũng không ép, em không cần phải đề phòng tôi như vậy, tôi chưa từng dùng súng đại bác bọc đường để tấn công con gái bao giờ, với cả tôi cũng biết em sẽ không ăn thứ đó!" Một người tốt tính như Quan Khởi Kỳ hiện giờ đã hơi tức giận, đưa tay lên kéo cà vạt.

Thấy Quan Khởi Kỳ lần này thực sự buồn bực đến nổi giận rồi, Tô Lam trong lòng cũng dịu lại, thầm nghĩ: Thật ra anh ấy nói cũng đúng, người ta bày tỏ tình cảm với mình, không có ý ép buộc gì mình, hơn nữa còn cứu mạng mình hai lần, cô làm vậy đúng là không cho người ta mặt mũi rồi.

Hay nói là hơi quá đáng.

Vì vậy, một giây tiếp theo, Tô Lam mở miệng nói: "Vậy tôi sẽ nhận điện thoại, cảm ơn anh."
Nghe thấy lời này, Quan Khởi Kỳ vui mừng khôn xiết, nói: "Tôi gọt táo cho em ăn nhé."
Sau đó, Quan Khởi Kỳ cúi đầu nghiêm túc gọt trái cây, Tô Lam nhìn anh ấy gọt táo, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không khỏi nghĩ đến ngày đó có một người cũng từng chăm sóc mình trong bệnh viện như vậy...!

Quan Khởi Kỳ ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Lam hết một ngày một đêm.

Ngày hôm sau, Tô Lam nhất quyết đòi xuất viện, anh ấy đưa cô về nhà rồi mới quay trở lại Giang Châu trước sự van nài của Tô Lam.

Sau khi Quan Khởi Kỳ rời đi, Tô Lam nhìn cánh cửa mới thay, không khỏi bật cười.

Cánh cửa gỗ kia rất chắc, không hiểu anh ấy dùng sức đá thế nào mà mở được?
Gần trưa, Tô Lam thấy hơi đói bụng, đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn.

Tô Lam mở tủ lạnh, muốn tìm ít nguyên liệu, nhưng thời điểm mở tủ ra, cô lập tức bị dọa cho ngây người!
Tủ lạnh chất đầy các loại rau củ, hoa quả và cả đồ ăn, nhìn thấy đống đồ ăn bày la liệt trong tủ, sống mũi Tổ Lam bỗng cay cay.

Đây chắc chắn là Quan Khởi Kỳ mua về, Tô Lam đi một vòng quanh nhà thì thấy cả sữa tươi và các loại đồ ăn vặt.

Cô không thể không bội phục sự tỉ mỉ của anh ấy, Tô Lam nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui