Quan Khởi Kỳ đứng dậy nhận lấy bó hoa từ tay Giang Mỹ Uyển, sau đó tìm một chiếc bình, cắm hoa vào, đặt trên bàn trước giường bệnh.
"Cảm ơn cô." Tô Lam mỉm cười.
"Tổng giám đốc Giang, e là tôi phải xin nghỉ hai ngày." Tô Lam vô cùng áy náy, nhìn Giang Mỹ Uyển.
Giang Mỹ Uyển lập tức sảng khoái nói: "Cho cô nghỉ ba ngày luôn, bình phục hẳn rồi quay lại làm, nếu không có người lại bảo tôi là nhà tư bản bóc lột sức lao động của cô"
Khi nói ra những lời này, Giang Mỹ Uyển nhìn về phía Quan Khởi Kỳ bên cạnh.
"Tôi chưa nói vậy bao giờ." Quan Khởi Kỳ lập tức lên tiếng.
Giang Mỹ Uyển đùa lại: "Đúng là anh chưa nói thế bao giờ, nhưng chẳng phải anh gọi điện cho tôi bảo công việc tôi giao cho Tô Lam quá vất vả, khiến cho cô ấy làm việc kiệt sức mà đổ bệnh đó sao?"
"Nói đùa mà cô cũng tin?" Quan Khởi Kỳ bị bóc mẽ thành ra hơi mất tự nhiên, đưa tay sờ lên chiếc cà vạt trên cổ.
"Lời anh nói, sao tôi không tin cho được? Luật sư lớn" Giang Mỹ Uyển cười nói.
Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển anh một câu tôi một câu vô cùng thoải mái, còn mang ý đùa giỡn, không khỏi hỏi: "Hai người...!quen nhau à?"
"Bọn anh..." Quan Khởi Kỳ mới nói ra được hai chữ.
Giang Mỹ Uyển đã ngắt lời anh ấy, nói: "Đâu chỉ quen biết, chúng tôi là người quen cũ! Có đúng không, luật sư Quan?"
Cô ta nói xong, nhìn về phía Quan Khởi Kỳ, khóe miệng nhếch lên.
Quan Khởi Kỳ có vẻ hơi căng thẳng, sờ cà vạt, nụ cười hơi mất tự nhiên: "Đúng vậy, bọn anh là bạn bè nhiều năm."
"Sao có thể trùng hợp như vậy được?" Tô Lam vô cùng kinh ngạc.
Câu chuyện đang dang dở thì Giang Mỹ Uyển nói với Tô Lam: “Văn phòng còn rất nhiều việc chờ tôi về xử lý, cô chăm sóc bản thân cho tốt, tôi đi trước đây."
"Tổng giám đốc đi thong thả." Tô Lam vội vàng gật đầu.
Giang Mỹ Uyển liếc nhìn Quan Khởi Kỳ, Quan Khởi Kỳ thấy vậy, nói: "Tôi tiễn cô."
Nói xong, Giang Mỹ Uyển bước ta khỏi phòng bệnh trước, Quan Khởi Kỳ cũng đi theo sau.
Lúc này Tô Lam nhận ra Quan Khởi Kỳ có gì đó không được thoải mái, bước đi cà nhắc.
Cô không khỏi nhíu mày.
Chân anh ấy bị sao vậy?
Giây tiếp theo, đột nhiên Tô Lam nhớ đến chuyện vừa nói, chẳng lẽ là do anh ấy đạp cửa mà.
bị thương?
Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy rất áy náy, trong lòng đương nhiên cũng vô cùng xúc động.
Đến khi họ đã cách xa phòng bệnh, Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển rất ăn ý, cả hai cùng dừng lại.
Quan Khởi Kỳ tiến lên, thấp giọng nói, giọng điệu có vẻ không tốt lắm: "Giang Mỹ Uyển, có bị sao vậy? Ngay trước mặt Tô Lam mà cô ăn nói bậy bạ gì thế?"
"Tôi nói gì mà bậy bạ? Chẳng lẽ phải giả bộ chúng ta không quen biết?" Giang Mỹ Uyển hơi kích động, hỏi ngược lại.
"Vậy cô cũng không cần làm như chúng ta...!có quan hệ gì đó chứ?" Quan Khởi Kỳ khoa chân múa tay trong không khí.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh ấy, Giang Mỹ Uyển bước tới dùng ánh mắt mềm mại đáng yêu nhìn anh ấy, đôi môi đỏ mỏng nhếch lên, cười hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta không có quan hệ sao?"
Bộ dạng của Giang Mỹ Uyển khiến Quan Khởi Kỳ tức điên lên, anh ấy lập tức quay mặt đi, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Giang Mỹ Uyển, chúng ta đều là người trưởng thành, đừng quên thỏa thuận ban đầu."
"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng chuyện tốt của anh đầu, nhưng hình như người ta không có hứng thú với anh, e là lần này anh không được như ý nguyện rồi." Nói xong, Giang Mỹ Uyển giẫm lên đôi giày cao gót, bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...