Chẳng mấy chốc, Quan Khởi Kỳ lái xe đến trước tòa căn hộ Tô Lam đang ở.
Tô Lam nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi quay đầu, chân thành nói với Quan Khởi Kỳ: “Lần này tôi không biết nên bày tỏ cảm ơn với anh thế nào.”
“Tôi đã nói là em không cần phải khách sáo với tôi như vậy.” Quan Khởi Kỳ nhìn cô, nói.
Tô Lam gật đầu rồi tháo dây an toàn, nói: “Tôi đi đây, tạm biệt.”
Tô Lam duỗi tay định mở cửa xe, Quan Khởi Kỳ vội gọi cô lại: “Tô Lam!”
“Hả?” Tô Lam ngờ vực, quay đầu nhìn anh ấy.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu, mím môi cười nói: “Không mời tôi lên uống chút gì sao?”
Nghe vậy, Tô Lam ngẩn ra nhìn anh ấy, trong lòng nhanh chóng cân nhắc.
Rõ ràng Quan Khởi Kỳ đang niềm mở với mình, mà cô chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, huống hồ cô cũng không muốn dây dưa tình cảm gì với bất cứ người đàn ông nào.
Thế nên ngay sau đó, Tô Lam cười, khéo léo từ chối: “Nói thật là nhà tôi lộn xộn lắm, thực sự không tiện để một người đàn ông như anh lên đâu.”
“Ừm.” Quan Khởi Kỳ gật đầu, cũng tỏ vẻ tán thành.
Lúc Tô Lam muốn xuống xe thì Quan Khởi Kỳ lại mói một câu như đang lẩm bẩm: “Đã mấy tiếng rồi tôi chưa có ngụm nước nào.”
Tô Lam đã mở cửa xe, nghe thấy câu này thì trái tim chợt mềm lại.
Dù nói thế nào thì Quan Khởi Kỳ cũng đã đi đường dài mấy tiếng đồng hồ đưa mình cô, ngay cả một ly nước mà cô cũng không cho người ta uống thì đúng là hết nói nổi.
Với cả giữa nam nữa thì thế nào cũng phải anh tình em nguyện mà, cô không muốn thì anh ấy có thể làm gì được? Nếu lần sau anh ấy còn bày tỏ cảm tưởng gì gì đó thì cô dứt khoát từ chối là được rồi, tiện thể còn có thể để anh ấy hết hi vọng.
Sau đó, Tô Lam mỉm cười nói: “Trong nhà chỉ có nước lọc thôi, nếu anh không chê thì lên uống một ly!”
Đột ngột nghe thấy câu này, Quan Khởi Kỳ lập tức nở nụ cười: “Không chỉ không chê.”
Sau đó, Tô Lam dẫn Quan Khởi Kỳ lên lầu.
Sau khi vào cửa, Tô Lam cười nói: “Ngồi đi, tôi đi nấu nước.” Nói xong, cô xoay người vào căn bếp nhỏ hẹp.
Quan Khởi Kỳ đứng giữa phòng, quan sát căn hộ nhỏ này.
Thực ra đây chỉ là một căn phòng mà thôi, một căn phòng khá lớn được chia thành một tủ quần áo, một phòng ngủ và một chiếc sofa đủ cho ba người ngồi để làm phòng khách, còn có một nhà vệ sinh và một ban công nhỏ làm nhà bếp.
Mặc dù nhỏ hẹp nhưng một mình Tô Lam ở cũng đủ rồi, hơn nữa cô còn bài trí căn nhà vô cùng ấm áp.
Giường đơn, rèm cửa sổ và sô pha vải đều cùng một tông vàng xanh, hơn nữa cũng vô cùng sạch sẽ, khiến người ta nhìn mà thoải mái.
Lúc Tô Lam bưng một ly nước lọc từ trong bếp ra thì Quan Khởi Kỳ đã ngồi ngay ngắn trên sofa vải rồi.
“Hơi nóng, phải đợi một lát cho nguội.”Tô Lam đặt ly nước trong tay lên bàn, trước mặt Quan Khởi Kỳ.
“Cảm ơn.” Quan Khởi Kỳ hơi thận trọng nói.
Tô Lam xoay người ngồi vào chiếc ghế đẩu nhỏ trước bàn trà, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh nhé, vì hai ngày nay tôi không ở nhà nên chẳng có trái cây gì cả.”
“Một ly nước lọc đã đủ rồi.” Quan Khởi Kỳ chỉ vào ly nước nóng vẫn đang bốc hơi trước mặt rồi nói.
Bầu không khí nhất thời hơi lúng túng, Tô Lam chống cằm, cúi đầu nhìn dép mình.
Quan Khởi Kỳ vươn tay nới lỏng cà vạt, sau đó quan sát xung quanh, tìm chuyện nói: “Em còn nói nhà em lộn xộn lắm, quả thực còn sạch hơn cả khách sạn năm sao.
Chủ yếu là nhà em bài trí rất ấm áp, khiến người ta có cảm giác là một mái nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...