Nghe vậy, Tô Lam vội cầm điện thoại, phát hiện màn hình điện thoại đã vỡ rồi nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường không ảnh hưởng gì.
Cầm điện thoại mà tay Tô Lam cứng đờ, vì chiếc điện thoại này là chiếc điện thoại trước đây Quan Triều Viễn tặng cô.
Hôm đó cô nằm viện, hai người cãi nhau nên anh ném điện thoại vào tường, sau đó điện thoại cố vỡ tan tành, thế nên anh bảo Lâm Minh mua chiếc điện thoại này cho cô.
Nghĩ lại khi đó, từng cảnh tượng như hiện ra ngay trước mắt.
Tô Lam chỉ ngẩn ngơ chốc lát rồi điều chỉnh lại tâm trạng, mở điện thoại đọc tin nhắn.
Quả nhiên là sáng sớm Tiểu Trương gửi một tin nhắn đến, đúng như Quan Khởi Kỳ nói, bụng cô ấy ổn rồi nên sáng nay sẽ về dẫn đoàn du lịch
hôm nay.
Biết tin này, cả người Tô Lam thoải mái hẳn lên, ít nhất thì thời gian hôm nay thuộc về bản thân cô.
“Ăn sáng đi.” Quan Khởi Kỳ thấy vẻ mặt Tô Lam đã bình thường lại thì cười mời cô ngồi vào chỗ.
“Cảm ơn.” Tô Lam ngồi xuống sô pha, đối diện với đồ ăn ngon thế này, cô tự nhiên nuốt nước bọt.
“Còn đợi gì nữa à? Động đũa thôi.” Thấy Tô Lam ngẩn người nhìn thức ăn trên bàn, Quan Khởi Kỳ mỉm cười nhắc nhở.
“Ừm.” Tô Lam gật đầu, thả lỏng cánh tay bắt đầu ăn cơm, không quan tâm đến hình tượng gì nữa cả.
Từ tối qua đến giờ cô trải qua nhiều chuyện như vậy đã đói đến rã rời, bây giờ là bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Tây thì cô cũng muốn nếm thử hết.
Thấy dáng vẻ như hổ đói của Tô Lam, nụ cười của Quan Khởi Kỳ càng sâu hơn.
Anh ấy cứ nhìn Tô Lam ăn như thể đang tán thưởng gì đó, còn mình chỉ nhấm nháp một chút bữa sáng kiểu Tây trước mặt.
“Đói sao?” Quan Khởi Kỳ lại rót một ly sữa nóng cho Tô Lam.
Miệng Tô Lam nhét đầy đồ ăn, sau đó cô bưng ly sữa nóng, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.
Đặt ly sữa lại bàn, lúc này cô mới ngẩng đầu đáp: “Anh không biết đánh nhau tốn sức lắm à?”
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ quay đầu cười rồi mới nói: “Em lấy một chọi hai có phải là lỗ to không?” Nghe thấy thế, Tô Lam mím môi, đưa tay sờ vào gò má vẫn còn bầm tím của mình, tức anh ách nói: “Là một chọi hai, nhưng họ cũng chẳng chiếm được lợi gì.
Tôi đạp mạnh vào bụng Hồ Tinh một cái, sau đó còn túm lấy tóc Hồ Mỹ Ngọc, đau đến nỗi bọn họ la oai oái đấy!”
Điệu bộ của Tô Lam khiến Quan Khởi Kỳ cúi đầu cười, nói: “Em nổ chứ gì.”
“Tôi nói thật mà, sao lại là nổ chứ?” Tô Lam cau mày, cảm thấy Quan Khởi Kỳ không tin mình.
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ thôi cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Có cần tôi tìm người dạy cho bọn họ một bài học, trút giận cho em không?” Nghe thấy thế Tô Lam xé miếng bánh mì bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Thôi đi, tôi không muốn rước thêm phiền cho anh, với cả tôi cũng chẳng thiệt gì, bây giờ không cần phải xử lý họ.
Đợi sau này có khả năng thì tôi tự xử lý họ, chẳng phải có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn đấy sao?”
Quan Khởi Kỳ gật đầu, lên tiếng: “Vậy thì nghe em, nhưng khi em cần thì tôi có thể giúp em dạy cho bọn họ một bài học bất cứ lúc nào.”
Mặc dù không đồng ý với cách làm của Quan Khởi Kỳ nhưng Tô Lam vẫn nhìn anh ấy bằng ánh mắt cảm kích, sau đó đưa tay ôm mặt.
“Sao vậy?” Thấy cô cau mày, Quan Khởi Kỳ lo lắng hỏi.
Tô Lam mặt ủ mày chau nói: “Tôi phải xin ông chủ nghỉ phép, lương tết gấp đối không kiếm được rồi.
Tôi phải ở nhà một tuần mới được ra ngoài, nếu không chẳng có mặt mũi đâu mà gặp người khác.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...