Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nói đến đây, đột nhiên Tô Lam cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như hơi cao.

Cô vội vàng cười nói: “Anh rảnh thật, năm mới không phải đi thăm họ hàng sao? Anh chạy đến đây người nhà nhất định sẽ không vui đâu.”
“Mẹ tôi đã mất lâu rồi, ba tôi thì có gia đình mới, tôi là người cô độc không còn người thân thích!” Quan Khởi Kỳ lập tức nói.

Nghe vậy, hóa ra Quan Khởi Kỳ cũng là người có câu chuyện, nhưng Tô Lam cảm thấy bầu không khí hơi không ổn, đứng dậy nói: “Đã hai giờ rồi, chi bằng anh đưa tôi về khách sạn đi?”
Quan Khởi Kỳ cúi đầu ngồi xuống sô pha không trả lời cô, một lát sau anh ấy nhanh chóng đứng dậy, sau đó bước đến trước mặt Tô Lam, vươn tay nắm lấy vai cô.

“Anh làm gì vậy?” Tô Lam căng thẳng, cảm giác ánh mắt của anh ấy giống như muốn ăn thịt người.

“Vì sao em luôn tránh mặt tôi?” Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi Tô Lam, trong mắt hơi đau xót.

Lực cánh tay của anh ấy hơi mạnh, Tô Lam cảm thấy hơi đau, nhíu mày, sau đó nói: “Tôi...làm gì tránh anh? Anh đang nói gì vậy?”

Quan Khởi Kỳ đau xót trước việc giả ngốc và khiếp sợ của Tô Lam, nói thẳng: “Hiện tại tôi chỉ có một mình, em cũng một mình, tại sao em vẫn cự tuyệt tôi? Chẳng lẽ em cũng không cảm nhận được trái tim tôi dành cho em chút nào sao?”
Đây giống như lời tỏ tình, trái tim Tô Lam hoảng sợ không cách nào giải thích được!
Sau đó muốn vươn tay thoát khỏi vòng tay của anh ấy, nhưng bàn tay của anh ấy quá mạnh, cô vốn dĩ không thể nào lay chuyển được.

Trời ơi! Bây giờ trời đã khuya, hai người trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cô còn mặc áo choàng tắm, nếu như anh ấy có suy nghĩ không đứng đắn, thì cô không thể nào phản kháng lại được, nhất định sẽ bị anh ấy làm điều xấu xa, cô phải làm sao đây?
Cô vẫn luôn nghĩ rằng Quan Khởi Kỳ là một quân tử, chắc sẽ không làm chuyện xấu xa như vậy, nhưng đàn ông là động vật khi động dục thì thật sự khó nói, vì vậy cô phải xử lý cẩn thận.

Giây tiếp theo, Tô Lam tỏ ra mềm yếu nói: “Này...anh làm tôi đau.”
Tất cả đàn ông đều thích vẻ ngoài này phải không? Nhìn thấy cô yếu đuối, đáng thương như vậy, anh ấy nhất định sẽ không gây khó dễ với cô.

Quả nhiên, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ lập tức buông tay.

Tô Lam nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhân cơ hội lùi lại mấy bước, xoay người bước đến ghế sô pha phía sau, có thể nói cô và Quan Khởi Kỳ lấy số pha làm ranh giới.


Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, dường như Quan Khởi Kỳ hơi hối hận, cúi xuống xoa đầu, sau đó ngẩng đầu thành tâm xin lỗi Tô Lam: “Xin lỗi, vừa rồi đã làm cho em sợ.”
“Không sao, tôi muốn trở về.” Giọng Tô Lam có chút nhỏ.

Quan Khởi Kỳ nhìn đồng hồ trên tay, giọng thương lượng nói: “Bây giờ đã hai giờ hơn, bên ngoài cũng khá lạnh, chi bằng em ở lại đây một đêm, ngày mai tôi đưa em về?”
Nghe vậy, đột nhiên Tô Lam thấy khó xử, cô và anh ấy sẽ ngủ chung một phòng sao? Chuyện này quá đáng sợ rồi, giống như dâng cừu vào miệng cop.

Nhìn thấy Tô Lam lo lắng, Quan Khởi Kỳ nhanh chóng chỉ về hướng phòng ngủ, nói: “Em ngủ trong phòng, tôi ngủ trên sô pha cũng được!”
Tô Lam nhìn màn đêm đen bên ngoài, lúc này đi thì thật phiền phức, cho nên chỉ có thể gật đầu.

Sau đó, Tô Lam nói: “Tôi đi ngủ đây.”
Nói xong, cô chạy như bay vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, còn khóa cả chốt.

Nghe thấy tiếng cửa bị khóa, khóe miệng Quan Khởi Kỳ chợt mỉm cười.

Anh ấy nhìn về phía cánh cửa cũng chỉ có thể cười ngây ngốc một hồi lâu, thật ra anh ấy thích tính tình thật của cô, thật thà, bướng bỉnh, kiên cường, cũng có lúc mềm yếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui