Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3687
Lê Chí Sơn là một trong bốn cậu ở thủ đô, cũng là người cầm quyền nhà họ Lê.
Nếu nói phong cách của Lục Mặc Thâm là nhã nhặn hữu lý, phong cách của Quan Triều Viễn là ngang ngược mà lạnh lùng, vậy thì phong cách làm việc của Lê Chí Sơn chắc hẳn có thế nói là thuộc về hệ tăm tối.
Bởi vì anh ta sẽ vì thành công mà không từ thủ đoạn, lòng dạ ác độc.
Anh ta muốn đạt được mục đích gì, cũng giống như con sói coi trọng một con mồi Chỉ cần anh ta cẳn trúng thì tuyệt đối sẽ không nhả ra, không chết không thôi.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, xét từ một phương diện khác, phong cách làm việc của anh ta lại rất co được giấn được.
Lúc nên hung ác anh ta có thể giết người không chớp mắt, nhưng một khi ngửi được mùi nguy hiểm, đến lúc nên thu tay lại rồi, cho dù anh ta có bị khuất nhục lớn đến mấy chăng nữa, anh ta cũng có thể không hề biểu hiện trên mặt.
Nói tóm lại, anh ta hẳn là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ ác độc, còn vô cùng có thực lực.
Lần đầu tiên, sau khi Quan Triều Viễn nghe tên một người đàn ông, trong mắt lại hiện lên một phần cảnh giác và đề phòng Vốn dĩ ba gia tộc lớn nhà họ Quan, nhà họ Lục và nhà họ Lê bọn họ chỉ vì Lục Mặc Thâm và Lê Duyệt Tư thông gia mới có thể duy trì hòa bình ngoài mặt.
Nhưng kể từ khi Quan Triều Viễn rời khỏi nhà họ Quan, Lục Mặc Thâm từ hôn với Lê Duyệt Tư, hai chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ sự bình thản ngoài mặt này.
Cho nên, người đàn ông nhà họ Lê toàn thân đều tràn ngập dã tâm, còn hung tàn độc ác, tựa như ngửi thầy mùi con mồi, anh ta mới về từ nước ngoài trước.
Ngay lúc hai người đàn ông vì nhận được tin tức này mà vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, bên nhà ăn truyền đến tiếng nói vui vẻ của Tô Mỹ Chỉ: “Cha và cha nuôi đừng trò chuyện nữa, tranh thủ thời gian vào rửa tay ăn cơm này! Hôm nay Lâm Mộc làm món ăn mà bà ấy giỏi nhất, tất cả đều là những món con thích ăn”
Lâm Thúy Vân đi theo sau Tô Mỹ Chỉ cũng cuống quít gật đầu: “Đúng đúng đúng, đó cũng là món dì thích ăn nhất!”
Hai người Lục Mặc Thâm và Quan Triều Viễn rất ăn ý liếc nhau một cái, sau đó mặt không thay đổi mà đứng dậy, đi ra bàn ăn.
Hai người đó vô cùng ưu tú, về mặt cảm xúc cũng nắm bắt rất chuẩn, giỏi nhất là ch giấu cảm xúc của mình.
Cho nên khi bọn họ ngồi vào bàn, hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam hoàn toàn không thấy chút cảm xúc bất thường nào từ trên mặt bọn họ.
Lâm Thúy Vân đã sớm xem mình như nữ chủ nhân của căn nhà này, cô ấy vô cùng nhiệt tình múc canh chia thức ăn cho mọi người “Nam thần, giáo sư Lục, vừa nấy hai người các anh đang nói chuyện gì đấy? Lúc nấy, em vừa đi ra từ trong phòng bếp đã thấy có cơn gió lạnh vèo vèo thổi qua từ chỗ các anh rồi”
Lục Mặc Thâm nhận bát canh của Lâm Thúy Vân, cực kỳ lãnh đạm nhìn lướt qua cô ấy: “Nếu như anh nói anh đang ghen, em có tin không?”
“Đang ghen?”
Lâm Thúy Vân cười khẩy một cái, rất thẳng thắn mà lắc đầu: “Em không tin!”
“Không tin em còn hỏi làm gì”
“Lục Mặc Thâm, anh chàng này hình như hơi bị quá đáng rồi thì phải? Em có thể không tin anh, nhưng nên ghen thì anh vẫn phải ghen chứ, cái này gọi là phép lịch sự cơ bản giữa các đôi tình nhân, anh có biết không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...