Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Người đến là một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, có lẽ là nhân viên bảo vệ của khách sạn.

Tô Lam đang định lên tiếng, không ngờ Hồ Tinh đã nói trước một câu: "Người phụ nữ này cướp mất người đàn ông của tôi, là vợ bé, tôi đang dạy dỗ cô ta!"
Nghe vậy, Tô Lam sửng sốt mất nửa giây, sau đó lập tức phủ nhận: "Bà ta nói bậy, bà ta mới là vợ bé, là vợ bé phá hoại gia đình người khác!"
Tô Lam biết nếu nhân viên bảo vệ tin lời của Hồ Tinh, anh ta có thể sẽ bỏ qua chuyện này, bởi vì ở trong xã hội này, vợ bé thực sự giống như một con chuột hôi hám, bị người người mắng chửi, vây đánh.

Nếu đánh tiếp, cô chắc chắn sẽ bị thiệt.

Hồ Tinh định phản bác, nhưng nhân viên bảo vệ đã nghiêm giọng nói: "Tôi không quan tâm mấy người ai là vợ bé, đây là khách sạn, là chỗ làm ăn, không phải nơi để anh đánh nhau, nếu mấy người muốn đánh nhau, xin lỗi, chỗ này không chào đón mấy người, ra ngoài mà đánh, có đánh chết người cũng không ai quan tâm!"
“Hừ!” Hai mẹ con Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc không dây dưa nữa, trợn trắng mắt nhìn Tô Lam một cái, sau đó hai người đỡ lấy nhau, khập khiễng rời đi.

Tô Lam lạnh lùng nhìn bóng lưng của bọn họ, hất cằm nghĩ: Tuy rằng cô lấy một chọi hai, nhưng cũng không chịu thiệt lắm.


Nhân viên bảo vệ thấy bọn họ giải tán, chửi thêm một câu rồi quay lưng bỏ đi.

Lúc này Tô Lam mới cảm thấy mặt và miệng đau kinh khủng, tóc cũng đau, nghĩ lại vừa nãy Hồ Tinh dùng dép đánh vào mặt mình, cô cảm thấy vô cùng bực mình, đáng lẽ ban nãy phải đá vào bụng bà ta thêm một cái mới tính là không chịu thiệt.

Đột nhiên, Tô Thanh nhìn xuống tay, trong tay cô còn cầm một nhúm tóc xoăn lớn màu nâu đỏ, màu giống với màu lông chó.

Nhìn thấy nhúm lông chó trong tay, Tô Lam bật cười.

Ha ha...!
Thật sự không ngờ sức chiến đấu của cô lại mạnh như vậy, thật sự giật đứt được một nhúm tóc của Hồ Mỹ Ngọc, nhìn nhúm tóc to trên tay, Hồ Mỹ Ngọc hẳn là rất đau nhỉ?
Lúc này, đột nhiên Tô Lam nhớ lại tiếng kêu khóc của Hồ Mỹ Ngọc khi bị cô giật tốc, trong lòng đúng là sáng khoái!
Tiếp đó, Tô Lam chán ghét ném mộ lông chó trên tay kia đi, sau đó phủi phủi tay, khập khiễng đi xuống cầu thang.

Không cần nói cũng biết, cả người cô đều đau nhức, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cánh tay đã bầm tím hết cả, giờ đang mùa đông, cô mặc đồ kín mít nên không thể nhìn xem chân có sao không, chắc chân cũng bị bầm tím.


Cô sờ khóe miệng, phát hiện có vết máu, chẳng trách Tô Lam cảm thấy như miệng mình sắp nứt ra.

Khó khăn bước đến quầy lễ tân của khách sạn, Tô Lam dùng mái tóc dài che đi khuôn mặt sưng phồng của mình, tuy cô không cảm thấy xấu hổ vì bị đánh, nhưng cũng hơi ngại.

“Thưa cô, xin hỏi gần đây có tiệm thuốc nào còn mở không?” Cô phải mua ít thuốc diệt khuẩn, hoặc mua thứ gì đó như túi đá để chườm mặt, nếu không chắc chắn ngày mai mặt sẽ sưng hơn.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy Tô Lam thì sững sờ hai giây, nhìn là biết cô vừa đánh nhau với người ta xong, mặt Tô Lam thoáng chốc đỏ lên, bởi vì nhân viên lễ tân biết cô là hướng dẫn viên du lịch.

Sau đó, nhân viên lễ tân thu lại vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng chỉ đường cho cô: "Đi thẳng khoảng 100m rồi rẽ trái, có một hiệu thuốc mở 24/24."
“Cảm ơn.” Tô Lam nói cảm ơn, sau đó trực tiếp đi ra khỏi khách sạn.

Gần nửa đêm, trên đường vô cùng lạnh, ngay cả đèn đường cũng chỉ ở một bên, vốn dĩ đây là một thị trấn nhỏ, bởi vì nơi đây rất gần với các địa điểm du lịch nên mới có nhiều người đi lại, bình thường có rất ít người đi đường.

Tô Lam quần áo khoác trên người chặt hơn, dù sao thì gió đêm tháng một vẫn rất lạnh, cô cúi đầu, bước nhanh về phía trước.

Đi về phía trước được khoảng 100m, quả nhiên có một ngã ba, Tô Lam rẽ trái theo lời nhân viên lễ tân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui