Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 3617
Cô gắt gao mím chặt môi, sợ bản thân không thể kiềm chế được mà kích động hét lớn.

Quan Triều Viễn không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi.

Đôi mất sâu thẩm kia chứa đựng tình cảm nồng nàn không thể diễn tả bằng lời Bốn mắt nhìn nhau, hai người họ như thể chỉ còn có đối phương trong mắt.

Ngay lúc này, giọng nói như đòi nợ của Tân Tấn Tài vang vọng khắp không trung: “Chị dâu nhỏ, chị mau đồng ý đi! Chẳng lẽ chị nhẫn tâm để cho anh hai ở góa cả đời sao?”
Không khí vốn đang vô cùng lãng mạn bị chất giọng vịt đực của anh ta phá vỡ tan tành.

Khóe miệng Lê  Triều Viễn co giật, nếu không phải hiện tại Tô Lam còn chưa gật đầu đồng ý thì anh nhất định leo lại lên đó, trực tiếp ném cái tên ngốc Tân Tấn Tài kia xuống biển.

Lúc này, Tô Lam đương nhiên đã khóc vì quá vui mừng, cô tiến lên từng bước, dùng sức gật đầu: “Vâng, em bằng lòng…”
Sống đến từng này tuổi rồi, dường như đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn cảm nhận được sự căng thẳng và chờ mong như vậy.


Cho dù biết chắc người phụ nữ trước mặt này có tâm ý tương thông với anh, nhưng anh vẫn căng thẳng hệt như một thiếu niên ngây ngô chờ đợi cái gật đầu của cô.

Tình yêu tràn ngập mong chờ và lưu luyến tùy ý lan tràn trong ngực anh, cho đến tận khi Tô Lam nói ra ba chữ “Em bằng lòng” anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Khóe miệng Lê  Triều Viễn nhếch lên, anh nằm lấy tay Tô Lam, đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lóa mắt kia vào ngón áp út của cô, sau đó trịnh trọng nảm lấy tay phải của cô in lên một nụ hôn “Ông xãt”
Tô Lam không kìm được lao đến, sa vào vòng tay anh.

Lê  Triều Viễn vừa mới đứng lên đã bị cô bổ nhào vào lòng, tựa như bị hạnh phúc tông trúng, đong đầy cõi lòng.

Anh kéo thắt lưng Tô Lam, ôm cô vào ngực Hiểu lầm còn đang vắt ngang giữa hai người tựa như một cơn gió, vào thời khắc này đã biến mất không còn dấu vết.

Tô Lam kiêng chân, ôm chặt lấy anh, bên tai lắng nghe nhịp tim anh đập mạnh mẽ Hai người xa nhau mười ngày, dẫn vặt nhau mười ngày, chỉ có khoảnh khắc này mới là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Cô nghẹn ngào nằm trong vòng tay của Quan Triều Viễn, cất giọng: “Cho nên, anh vì màn cầu hôn này mới trốn tránh em nhiều ngày như thế sao?”
Không biết tại sao, Lê  Triều Viễn đột nhiên có chút hối hận.


Sớm biết sẽ cho cô một bất ngờ lớn như vậy, tại sao còn phải khiến hai người cùng chịu giày vò chứ.

Đáng lẽ anh không nên nghe theo cái ý kiến thối này của Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài.

Lê  Triều Viễn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy, không thích sao?”
Tô Lam lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không có, rất thích, cũng rất vui mừng kinh ngạc”
Đến lúc này, Lê  Triều Viễn mới dám đem mấy lời vẫn giếu trong lòng mà nói ra: “Mới qua có mấy ngày mà đã gầy đi nhiều rồi, bây giờ anh đang vô cùng nghỉ ngờ quyết định của mình có chính xác hay không.

Đều do bọn họ đưa ra cái ý kiến thối này…”
“Anh đừng trách bọn họ, là do em “Hửm?”
“Là do em tự suy nghĩ miên man quá nhiều, em nghĩ anh giận em, cho nên mới trốn tránh em như vậy.

Em cứ nghĩ anh không bao giờ… muốn ở cùng em nữa.

.


“Không được nói bậy”
Lê  Triều Viễn không vui nhíu mày, khó trách hồi chiều sắc mặt của Tô Lam nhìn mình có chút không bình thường, hóa ra cô nhóc mãn cảm này đã tự nghĩ linh tinh không đâu, anh thở dài một hơi: “Là lỗi của anh, nếu anh có thể xử lý mọi chuyện nhanh chóng hơn thì có lẽ…
Nói đến đây, đột nhiên Lê  Triều Viễn cảm thấy có giải thích gì cũng đều vô nghĩa: “Không nói mấy cái này nữa, chúng ta nói đến chuyện vui đi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui