Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3561
“Cô à, con gọi điện cho cô là vì Thuý Vân, cô ấy ..
Mẹ Lâm quả thật là người tinh ý, bà ấy vừa nghe giọng của Lục Mặc Thâm nói thì biết ngay mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết.
Cho nên chưa chờ Lục Mặc Thâm mở miệng nói, bà ấy đã cười ha ha đáp lời: Vì vậy Lục Mặc Thâm còn chưa nói gì, bà ấy đã vui vẻ hỏi “Con rể à, Thúy Vân đang ở nhà con đúng không?”
Lâm Thúy Vân nghe mẹ mình hỏi thì cảm giác da đầu tê rần.
Cô không mở miệng, chẳng qua liên tục xua tay, dùng khẩu miệng tỏ ý anh nên nói là cô không có ở đây.
Nhưng dường như Lục Mặc Thâm không nhìn thấy, anh trả lời rất lễ phép: “Thưa cô, đúng là vậy.
Hôm nay thật sự quá muộn nên Thúy Vân sẽ qua đêm ở chỗ con, con không dẫn cô ấy về nhà”
Sau khi Lâm Thúy Vân nghe anh nói, vẻ mặt lập tức đen như gan heo.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, mẹ Lâm cười tít cả mắt: “Được, nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ cúp máy đây, các con làm việc tiếp đi”
Hai người nói dăm ba câu đơn giản, mẹ Lâm trực tiếp cúp máy.
Cuộc gọi điện kết thúc, Lâm Thúy Vân ngơ ngẩn.
Đó là mẹ ruột của cô ấy ư?
Sao mẹ lại nói rằng các con làm việc tiếp đi?
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, bọn họ còn làm việc gì đâu?
Chắc chắn Lâm Thúy Vân cô đã một người mẹ giả rồi.
Sau khi tắt máy, Lục Mặc Thâm nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Lần này anh không phải chở em về nhà”
Lâm Thúy Vân tức muốn hộc máu.
“Giáo sư Lục, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình làm vậy là quá vô sỉ hả?”
“Có sao? Vừa nãy chẳng biết là ai chạy từ nhà đến đây, còn mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền với một cô gái khác nhỉ.
Bây giờ anh chở em về, chẳng phải không cho em mặt mũi à? Vậy nên để bảo vệ thể diện cho em, anh sẽ miễn cưỡng giữ em ở lại!”
Lâm Thúy Vân nghiến răng: “Giáo sư Lục, anh biết hành vi của anh là gì không?”
“Là gì?”
“Được hời còn ra vẻ đấy!”
Lục Mặc Thâm trực tiếp giang hai cánh tay ra, ôm cô ấy vào lòng: “Em nói vậy không đúng, bây giờ anh vẫn chưa chiếm được món hời nào hết”
Lâm Thúy Vân bị ôm chặt vào lòng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của anh ta.
Trong khoảnh khắc, cô ấy bỗng chột dạ: “Làm gì đấy, quân tử nói miệng chứ không táy máy chân tay nhé.
Chúng ta có gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh không được giở trò lưu manh!”
“Em đưa đến cửa rồi, nếu anh không giở.
trò lưu manh thì khác nào em không quyến rũ?”
Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, nếu bây giờ anh không bị thương thì đã ôm Lâm Thúy Vân lên tầng từ lâu rồi.
“Thưa giáo sư Lục, anh là giáo sư của nhân dân đó, anh có thể có nguyên tắc chút không?”
“Ở bên vợ tương lai, anh không cần phải giữ nguyên tả: Lục Mặc Thâm dứt lời, trực tiếp duỗi bàn tay phải ra trước mặt cô.
“Anh làm gì thế?”
“Vết thương ở xương cần ít nhất một trăm ngày, hành động bất tiện nên em phải đỡ anh!”
Lâm Thúy Vân hết cách, đành phải đỡ anh đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...