Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3489
Có vẻ như Quan Triều Viễn thực sự đã giữ kín vấn đề này: “Sau đó Triều Viễn quay lại thủ đô một lần.
ông rất vui khi biết tin em có thai, sức khỏe của ông cũng đã tốt lên rất nhiều.
Vốn đã thỏa thuận với bác sĩ xong rồi.
Ngày hôm sau là có thể tiến hành phẫu thuật ghép tim, nhưng ai biết đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ lúc đớ? Dì chạy đến thành phố Ninh Lâm và gây ra rất nhiều rắc rối ở đó.
Sau khi biết điều này, ông lão trở nên vô cùng tức giận, bệnh tim lại tái phát.
Đêm hôm đó liền bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
“
Sau khi Tô Lam nghe thấy điều này, cô đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
“Làm sao có thể? Ông bây giờ thế nào rồi ạ?”
Tống Chỉ Manh nhìn thấy thấy sắc mặt cô thay đổi, liền nhanh chóng an ủi cô: “Đừng quá lo lãng.
Ca mổ diễn ra suôn sẻ.
Chỉ là nút thắt này của ông chưa được gỡ bỏ, cho nên khôi phục rất chậm”
Sau khi nghe những lời này, Tô Lam trong lòng cũng đã hiểu phần nào.
Khi Quan Triều Viễn đến thăm ông ở thủ đô, cô không đi theo anh để tránh bị nghi ngờ.
Nhưng sau đó, lợi dụng khoảng trống khi Quan Triều Viễn rời đi, Bạch Ninh Hương đã trực tiếp đến ngôi biệt thự ở núi Ngự Cảnh Thậm chí còn lừa cô đến nơi hoang dã đó để chuẩn bị cho việc ám sát.
Rất có thế ông đã vì biết được chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ, dẫn đến việc lên cơn đau tim.
Sau khi nhận ra điều này, biểu cảm của Tô Lam trở nên rất nặng nề trong một lúc.
Xét cho cùng, trong nhà họ Quan, người đối xử tốt nhất với cô, ngoài Quan Triều Viễn và Tống Chỉ Manh, người còn lại chính là ông Cô cũng rất có thiện cảm với ông cụ Quan.
Dù sao thì ông của cô chết trẻ, cô tìm thấy một loại tình cảm giữa bậc tiền bối với con cháu trên người của ông cụ Quan.
Khi biết ông lên cơn đau tim vì lo lắng cho mình, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Chị Chỉ Manh, ông kêu chị đến đây, là có chuyện gì cần nói với em sao?”
Tống Chỉ Manh nhìn cô và nói từng chữ: “Ông biết em ở đây phải chịu không ít uất ức.
Ông muốn em và Triều Viễn trở về gặp cha.
Một lần.
Ông muốn đích thân bồi thường cho em: Tô Lam cười khổ: “Không cần bồi thường, cũng không phải do ông làm sai”“
Tống Chỉ Manh nghe thấy những lời này, vẻ mặt của cô trở nên có chút khó xử.
Cô cũng không thể đoán được rằng Bạch Ninh Hương sẽ đến thành phố Ninh Lâm, chỉ để thuyết phục Tô Lam và Quan Triều Viễn chia tay.
Nhưng nếu cô biết rằng mục đích thực sự của Bạch Ninh Hương khi đến thành phố Ninh Lâm là để giết Tô Lam, và kế hoạch giết người này đã được thực hiện lặp đi lặp lại nhiều lần, không biết liệu Tống Chỉ Manh có thể thốt ra hai từ “bồi thường” hay không.
Cô ngập ngừng nhìn Tô Lam và nói “Tô Lam, thật ra thì tình hình của ông cũng đang rất tệ.
Lúc đầu biết tin em mang thai thì ông mừng lắm, nhưng ai ngờ sau này lại xảy ra tai nạn”
Tô Lam nhếch miệng, cô ấy vươn tay nắm lấy cánh tay của Tống Chỉ Manh: “Chị Chỉ Manh, sau khi chị bận xong việc, chúng ta cùng nhau trở về thủ đô.”
“Tô Lam, chị biết em có thể sẽ không chấp nhận được trong chốc lát…”
Tống Chỉ Manh vẫn đang đầm chìm trong thế giới của riêng mình, chưa kịp nói hết câu thì cô chợt hoàn hồn, cô bàng hoàng nói: “Tô Lam, em nói gì vậy?”
Tô Lam nói nhỏ: “Bác gái không thích em.
Em cũng thực sự cũng không có cách nào để ép buộc, cũng không thế làm gì thay đổi suy nghĩ của bà ấy.
Nhưng em thực sự lo lằng cho ông nội.
Khi nào xong việc, chúng ta hãy trở về Thủ Đô gặp ông ấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...