Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Thế nhưng Kiều Tâm chỉ cười hì hì nói: “Được rồi, đã khiến tới thành ra thế này, giờ cũng chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ cần cho tớ ở nhờ vài tháng là tốt rồi.”
Tô Lam vội vàng gật đầu: “Tớ chẳng những thu nhận cậu mấy tháng, mà còn cung cấp miễn phí bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, trái cây, sữa và tất cả cả loại nhu yếu phẩm hàng ngày cho cậu nữa.”
“Vậy còn tạm được!” Kiều Tâm cười nói.

Kế đó, Tô Lam cầm điện thoại lên, thấy nó đã hết pin sập nguồn thì vội vàng sạc rồi mở máy lên.

Điện thoại vừa được khởi động thì hiện ra một dòng tin nhắn, Tô Lam chợt vỗ đầu mình.

“Tiêu rồi!”
“Sao vậy?” Kiều Tâm cau mày hỏi.

“Hôm qua đã thỏa thuận là tớ sẽ đi làm ở chỗ công ty mới, nhưng vì đau buồn quá nên tớ quên mất chuyện này, kết quả hôm qua công ty đó nhắn tin tới nói rằng tớ không cần đến nữa, vị trí đó đã có người phù hợp rồi!” Tô Lam bĩu môi trả lời.

Nghe vậy, trái lại Kiều Tâm cảm thấy không có gì quan trọng nói: “Tớ còn tưởng là việc gì, dù sao công ty nhỏ đó cậu cũng không hài lòng, chi bằng ngày mai đi chúng ta cùng nhau đi tìm việc, làm việc chung một công ty, sau này cũng dễ săn sóc nhau hơn.”

“Được.” Tô Lam bất đắc dĩ gật đầu.

Reng reng...!Reng reng...!
Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại Tô Lam reo lên.

Tô Lam cúi đầu nhìn thử, nói với Kiều Tâm một câu: “Mẹ tớ gọi.” Sau đó bắt máy.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Tô Lam nói vào điện thoại.

Giọng nói của Sở Thanh Diên ở đầu dây bên kia có hơi nóng nảy: “Tô Lam, sao điện thoại con gọi mãi mà không được vậy? Trong nhà có chuyện rồi, con mau về một chuyến đi.”
Nghe đến đây, Tô Lam không khỏi thấp thỏm lo lắng: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ đừng làm con sợ.”
“Con về thì biết, việc khẩn cấp.” Sở Thanh niên ở đầu dây bên kia nói xong thì cúp điện thoại.

Tô Lam nghe giọng điệu của mẹ mình tựa như hàm chứa rất nhiều tức giận, không khỏi suy đoán rằng bà đang không vui, hẳn là trong nhà không có chuyện gì lớn, cho nên trái tim vừa rồi giật thót lên cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống bình tĩnh trở lại.


“Sao vậy?” Kiều Tầm nhìn Tô Lam hỏi.

Tô Lam sốt ruột vừa mặc áo khoác vào vừa nói: “Mẹ bảo tớ mau về nhà một chuyến, cậu thu dọn đồ đạc đi, tớ đi trước!”
Tô Lam chạy như bay trên đường, rốt cuộc cũng về đến nhà trước khi trời tối.

Vừa vào nhà, Tô Lam nhanh chóng phát hiện ra bầu không khí trong nhà rất không đúng, mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt hết sức u ám.

Tô Lam thận trọng đi tới gần bà rồi ngồi xuống hỏi: “Mẹ, ai chọc mẹ tức giận vậy?”
Sở Thanh Diên vừa ngước mặt lên định nói, không ngờ rằng lại đụng phải đối mắt sưng đỏ của Tô Lam, không nhịn được hỏi: “Mắt con bị sao vậy?”
“À, không có gì, tối qua ngủ không ngon.” Tô Lam sờ sờ mắt mình, định giải thích qua loa lấy lệ.

Thế nhưng mẹ cô sao có thể dễ gạt như thế, bà rất hiểu con gái mình, từ nhỏ cô đã độc lập kiên cường, chẳng mấy khi khóc, đôi mắt này vừa nhìn qua là biết đã khóc, hơn nữa còn khóc rất lâu.

“Không phải, đây rõ ràng là con khóc đến sưng mắt, mau nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra?” Sở Thanh Diên gắt gao bám lấy không buông.

Tô Lam không còn cách nào khác, thầm nghĩ: Dù sao chuyện cô và Quan Triều Viễn chia tay sớm muộn gì mẹ cũng sẽ biết, thay vì ngày ngày che giấu thì nói ra sớm có lẽ sẽ tốt hơn.

Vì vậy, một giây sau, cô dứt khoát nói: “Mẹ, lần này con và Quan Triều Viễn đã hoàn toàn chia tay rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui