Thì ra, lần trước sau khi anh đưa Phương Ngọc Hoan lên máy bay, cô ta không hề đăng ký, mà vẫn ở lại Giang Châu.
Biết mình bị lừa, Quan Triều Viễn rất tức giận, nhưng Minh An ở trên tay cô ta, anh không thể mạo hiểm làm gì cô ta, chỉ có thể nghe theo cô ta, lập tức mở họp báo tuyên bố tin tức mình và cô ta sẽ kết hôn, đồng thời sau khi Tô Lam tìm tới cửa thì nói với cô rằng mình không thể kết hôn với cô được, người mình yêu là Phương Ngọc Hoan.
Mặc dù lúc đối mặt với Tô Lam, Quan Triều Viễn rất đau lòng, nhưng anh nhất định phải làm theo lời của Phương Ngọc Hoan, anh không thể lấy tính mạng của Minh An ra làm trò đùa.
Dù sao Tô Lam cũng là người lớn, với hiểu biết của anh về Tô Lam thì rõ ràng cô là một cô gái kiên cường, hẳn cô có thể chấp nhận cú sốc này, huống chi còn có Kiều Tâm ở bên cạnh cô.
Trước tiên, anh chỉ có thể làm một chuyện đó là tìm Minh An trở về, chờ mọi chuyện an ổn trở lại, giải quyết được Phương Ngọc Hoan sẽ đi tìm Tô Lam, đến lúc đó giải thích rõ ràng mọi chuyện, Tô Lam sẽ tha thứ cho anh.
Thế nhưng Quan Triều Viễn không ngờ lần này Phương Ngọc Hoan lại tìm vệ sĩ chuyên nghiệp, Minh An lại bị đưa ra khỏi Giang Châu, bây giờ chuyện này hơi khó giải quyết.
cúi đầu suy nghĩ một hồi, Quan Triều Viễn đưa đầu ngón tay ấn mạnh giữa đầu mẩu thuốc lá xuống gạt tàn thuốc, sau đó cầm áo khoác của mình lên đi ra ngoài.
Mở căn phòng ra, Phương Ngọc Hoan đã chạy tới đón.
"Anh muốn đi đâu?”
“Công ty còn một đống chuyện lớn chờ tôi, tôi có thể mặc kệ sao?” Giọng nói của Quan Triều Viễn vẫn mang theo cơn giận còn sót lại chưa tan.
Nghe anh nói như thế, Phương Ngọc Hoan cười một tiếng: “Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, em đi cùng với anh.”
Nói xong, Phương Ngọc Hoan xoay người cầm áo khoác.
Quan Triều Viễn thấy cô ta không yên tâm với mình, cũng được, tùy ý cô ta.
Sau đó Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan cùng đi ra khỏi cửa...!
Kiểu Tâm đưa Tô Lam về nhà trọ thuê lại.
Tô Lam như khúc gỗ nằm trên giường ba ngày ba đêm, thẳng đến khi nước mắt của cô đều khô khô cạn.
Lần đầu tiên Tô Lam cảm thấy lòng nguội như tro, cho dù trước đây có nhiều trắc trở cũng không khiến cô có cảm giác như vậy, từ đó cô đã không còn tin vào tình yêu nữa rồi, mặc dù cô biết cô không thể lại yêu thêm bất cứ người nào nữa.
Thế nhưng thời gian vẫn cứ trôi qua, cô còn có người thân dựa dẫm vào, cô nhất định phải tỉnh táo lại, vì loại đàn ông như Quan Triều Viễn mà khiến mình hủy hoại bản thân thì không đáng chút nào.
Buổi sáng ngày thứ tư, bỗng nhiên Tô Lam nghĩ thông suốt.
Cô mặc đồ ngủ đi đến tấm gương trước bồn rửa tay, cô nhìn thấy một gương mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Đầu tóc rối bời như ổ gà, đôi mắt sưng đỏ như lục lạc, cả người lôi thôi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Ngay cả chính Tô Lam cũng chỉ mình, sau đó cô cầm chiếc lược bắt đầu chải đầu tóc rối bời của mình, sau đó tắm nước nóng, tắm rửa sạch sẽ cho bản thân xong, giống như muốn nói lời tạm biệt với bản thân trước đây.
Sau đó cô đổi ga giường, chăn gối, các đồ liên quan đến Quan Triều Viễn ném tất cả vào thùng rác, rồi trải một bộ ga giường sạch sẽ lên.
Chờ đến khi Tô Lam làm xong tất cả mọi việc đã đến ba giờ chiều, cả người mệt mỏi đầy mồ hôi cô mới phát hiện mình đang rất đói bụng.
Đáng thương cho cô đã ba ngày ba đêm vẫn chưa ăn gì, cảm giác mình đã nhẹ nhõm hơn.
Chẳng qua là đá một thằng đàn ông cặn bã mà thôi, cô không thể làm bản thân tủi thân, cho nên lập tức nấu một tô mì, bên trong bỏ thêm hai quả trứng chần nước rồi cộng thêm một cây xúc xích thịt gà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...