Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 3404
Dường như khí lực toàn thân của Lâm Thúy Vân đã bị anh là cho cạn khô, đến cuối cùng chỉ có thể ngã trên giường, giơ tay cầu xin anh: “Giáo sư Lục, anh… anh không phải đang là bệnh nhân sao?”
Trong ánh mắt của Lục Mặc Thâm hiện lên ý cười, nhỏ giọng nói: “Anh bị thương ở chân, chứ không phải ở eo”
“Lục Mặc Thâm, anh lại lừa tôi “Anh lừa em cái gì? không phải bản thân em đồng ý tối nay ở lại đây hay sao? Còn nói tối nay muốn cùng anh.

.


“AI Anh câm miệng, không cho phép anh nói nữa Lục Mặc Thâm.

Ngày mai tôi còn có tiết học, hôm nay có thể tha cho tôi được không?”
Khi Lâm Thúy Vân nói câu này, khuôn mặt nhỏ của cô đã bất giác đỏ lên.

Lục Mặc Thâm siết chặt lấy eo cô, phát hiện cô thực sự đã rất mệt.


“Muốn anh tha cho em thì vẫn được, nhưng mà lần sau phải tăng lên gấp đôi”
Lâm Thúy Vân không nghĩ nhiều, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của anh, thế là cô nhanh chóng gật đầu: “Được được được”
“Đồ cầm thú.

.


Lâm Thúy Vân tức đến mức không thèm cãi với anh, tên khốn khiếp này vậy mà lại đem quần áo của cô xé mất.

Ngày mai cô mắc cái gì về đây? Thật là quá đáng!
Lúc này, Lục Mặc Thâm nằm trên giường với khuôn mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn, anh nhìn sang dáng vẻ đang tức giận của Lâm Thúy Vân, rất nhanh đã đoán cô đang nghĩ cái gì Anh chống cằm quay sang nhìn cô: “Sáng sớm mai sẽ có người mang đồ đến đây cho em, không cần lo lảng, sẽ không để em ngày mai không có gì mặc lên lớp đâu”
Lâm Thúy Vân xoa xoa vùng thắt lưng đang đau nhức không thôi của mình, trừng mắt đầy hung hăng mà nhìn anh: “Chẳng phải đều là do chuyện của anh sao, còn ở đây giả vờ có ý tốt, sao lúc nấy không thấy anh nhẹ nhàng một chút!”
Lục Mặc Thâm tỏ vẻ vô tội: “Còn chưa đủ nhẹ nhàng sao? Còn nhớ lần đó ở trong thành phố C không? Đó mới là dáng vẻ không có chút nào dịu dàng của anh”

Mỗi khi nghĩ đến buổi tối đêm hôm đó, khuôn mặt của Lâm Thúy Vân trong nháy mắt đã trắng bệch đi vài phần.

Buổi tối ngày hôm đó Lục Mặc Thâm nói rất đúng, chỉ cần cô quay lại, thì sẽ đem cô lăn qua lăn lại bốn năm tiếng đồng hồ.

So với ngày hôm đó, anh †a của ngày hôm nay, quả thực là đã ôn nhu đi rất nhiều rồi.

Lâm Thúy Vân vẫn rất không phục: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, nếu không phải do anh bị gãy chân, anh sao có thể dễ dàng tha cho tôi như vậy!”
“Em biết thì tốt, vì thế em phải biết trân trọng hiện tại, đợi sau này anh khỏe lại rồi, sẽ yêu thương em nhiều hơn”
“Không biết liêm sỉ”
Lâm Thúy Vân nghiến răng tức giận, bước từng bước khó khăn về phía nhà vệ sinh.

Khi cô đứng trước gương nhìn mình từ trên xuống dưới, sau khi nhìn thấy những dấu vết trên người mình, thì thiếu chút nữa đạp cho cái kính rơi xuống sàn.

Đồ khốn khiếp Lục Mặc Thâm!
Đơn giản chỉ là một tên xấu xa không biết xấu hổi Còn may trên cổ không có để lại vết tích gì, nếu không cô ấy sẽ không kiềm chế được đánh tên đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui