Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3398
Tô Lam hài lòng di bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh, rúc đầu vào trong cánh tay anh.
Cuối cùng cũng có một người đàn ông, có thể giống như anh trai cho cô một vòng tay vững chắc.
Không biết là tại sao, chỉ cần đứng bên cạnh Quan Triều Viễn, Tô Lam sẽ tràn ngập cảm giác an toàn.
Khi hai người bước ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, Quan Triều Viễn là người đầu tiên phát hiện ra dường như có ai đó đã đợi họ ở xe rất lâu.
Bước chân của anh dừng lại một chút, trên khuôn mặt vốn dĩ đang cười nói vui vẻ bỗng chốc lạnh lùng, đôi mắt cũng hiện lên vẻ không hài lòng.
Tô Lam cũng dường như cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của anh, ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của anh.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy Bạch Ninh Hương bị bảo vệ đẩy ra, trên tay đang cầm túi xách, ánh mắt nhìn bọn họ như thiêu như đốt.
Khi hai mắt đối diện nhau, bước chân của Tô Lam cũng dừng lại.
Cô cau mày, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Bạch Ninh Hương bị bảo vệ kéo ra ngoài, dừng lại trước mặt Quan Triều Viễn Lúc này, bà ta cố gắng duy trì dáng vẻ đoan trang của bản thân, nhưng ánh mắt vẫn bất giác nhìn về phía Tô Lam.
Sau khi nhìn thấy cô ấy bình an vô sự, Bạch Ninh Hương mới thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ trái tim đang treo lửng giữa không trung cũng được buông xuống.
Từ đầu đến cuối Quan Triều Viễn đều không nói chuyện, vẫn nhìn bà với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạch Ninh Hương bị anh nhìn đến mức xấu hổ, thế nhưng vẫn cố gắng hẳng giọng, nói: “Đứa bé không sao chứ?”
Tô Lam ngạc nhiên, làm sao bà ta biết chuyện này?
Sắc mặt của Quan Triều Viễn càng trở nên khó coi, anh nắm chặt tay Tô Lam, xoay người ôm lấy cô trực tiếp đi về phía xe.
Bạch Ninh Hương thật không tin vào mắt mình, con trai bà ta vậy mà lại không xem bà 1a ra gì.
Bà ta nhanh chóng quay lại, đột nhiên hét lên: “Quan Triều Viễn”
Quan Triều Viễn do dự một chút, nhưng anh vẫn dừng lại.
Bạch Ninh Hương đẩy xe lăn đuổi theo, đứng chắn trước mặt bọn họ.
Ban nấy vừa mới nhịn một bụng tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt không có cảm xúc nào của Quan Triều Viễn, đột nhiên liền cảm thấy như thua trận.
Bà ta hẳng giọng, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, bà ta tới đây là để giảng hòa, không phải đến gây sự.
Bà ta vì đứa trẻ chưa ra đời ở trong bụng Tô Lam mà hạ thấp giọng: “Triều Viễn, mẹ biết, những chuyện trước đây đều là do mẹ quá đáng, vì thế hôm nay mẹ tới là để xin lỗi”
Tô Lam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Xin lỗi cô sao?
Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Người hai ngày trước vẫn còn cô đến tận xương tủy, hận không thể để cô đột ngột chết đi, vậy mà lại tỉnh ngộ nhanh vậy sao?
Tô Lam cô không ngốc, cô biết Bạch Ninh Hương có sự thay đổi lớn như vậy, khả năng lớn nhất là do đứa bé trong bụng cô!
Quan Triều Viễn vô thức kéo Tô Lam ra phía sau mình: “Xin lỗi thì không cần”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...