Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3327
Tay phải của anh ấy không chỉ không buông ra, ngay cả tay trái cũng bắt đầu xoa véo khuôn mặt của Tô Lam.
Anh ấy thậm chí còn nhìn Quan Triều Viễn đầy khiêu khích: “Tôi bảo anh bỏ ra, anh không biết xấu hổ sao?”
Quan Triều Viễn ánh mắt lạnh lùng, lao thẳng xuống: “Tô Duy Nam, anh đang tìm cái chết đấy!”
Tô Lam Nhìn thấy hai người đàn ông nối Thư nhanh chóng đứng dậy: “Quan Triều Viễn, anh đang làm gì vậy?”
Quan Triều Viễn nhìn thấy sắc mặt của Tô Lam thay đổi, cơn tức giận của anh giảm xuống ngay lập tức Anh nhíu mày thật chặt, đi đến bên cạnh Tô Lam, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng tức giận”
Tô Lam mím miệng và vươn tay nằm lấy cánh tay Tô Duy Nam: “Đây là anh trai của em.
Anh phải gọi anh anh trai.
Em không cho phép anh giữ bộ mặt như thế này mỗi lần nhìn thấy anh ấy!”
Quan Triều Viễn chết lặng, anh không nói được lời nào khi bị vợ chặn lời.
Bởi vì Quan Triều Viễn đang ở đây, nên Tô Duy Nam không tiếp tục nói chuyện với Tô Lam nữa.
Anh chỉ đứng lên, thân mật chạm vào má cô: “Chuyện vừa rồi anh nói với em…”
Tô Lam đưa tay chạm vào, ánh mắt đầy hoài niệm: “Anh trai, đừng lo lắng.
”
“Ngoan”
Có câu nói này của Tô Lam, miệng Tô Duy Nam khẽ nhếch lên.
Quan Triều Viễn đang đứng ở một bên cạnh, phải cố gắng hết mức mới có thể kìm nén ý muốn lao đến xé nát mặt Tô Duy Nam.
Tên này chắc chẩn là đến để chọc tức anh!
Đúng vậy, Tô Duy Nam đến đây là để khiêu khích!
Anh không chỉ bóp mặt Tô Lam mà còn cúi đầu hôn lên trán cô.
“Tô Duy Naml”
Sợi dây thần kinh cuối cùng trong đầu Quan Triều Viễn đột nhiên đứt đoạn, anh đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
Khuôn mặt đẹp trai ấy càng đen hơn.
Tô Duy Nam này, chắc chắn là đang tự tìm cái chết!
Tô Duy Nam nheo mắt tự hào nhìn anh: “Sao, muốn ra tay với tôi sao? Tôi rất vui lòng!”
“Đừng tưởng rẵng anh là anh trai của Tô Lam, thì tôi không dám động vào anh!”
Sau hai ba phút chung sống hòa bình, hai người một lần nữa lâm vào cảnh nồng đượm mùi thuốc súng.
Tô Lam không nói nên lời và nghẹn ngào, cô đưa tay đẩy Tô Duy Nam ra khỏi cửa “Anh trai, đã muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi…”
Tô Duy Nam liếc nhìn em gái mình, theo lực đẩy của cô mà đi về phía cửa.
Mãi cho đến khi hai người tới cửa, bước chân của Tô Lam mới dừng lại “Anh hai, tại sao anh luôn trêu chọc anh ấy?”
Tô Duy Nam nhìn xuống oô: “Em gái, có phải em uống thuốc mê của anh 1a rồi không, vì anh ta, ngay cả anh trai em cũng không cần nữa rồi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, và cô đưa tay ra định đánh anh ấy: “Đáng ghét, hai người đều là người thân yêu nhất của em, nếu hai người thật sự đánh nhau, em biết giúp ai?”
Tô Duy Nam nheo mắt không hài lòng “Ö, nhìn như thế này, em còn muốn giúp anh 1a sao? Thật đúng là con gái là con người ta mà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...