Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt, giơ tay trái lên, trên ngón tay tỏa ra một tia sáng lấp lánh, ánh sáng này sáng hơn rất nhiều so với đèn treo tường.

Nhìn thấy trên tay có một chiếc nhẫn, Tô Lam lập tức tỉnh hẳn.

Mà chiếc nhẫn trên tay có chút phpp trương, viên kim cương to lớn được thiết kế một cách sang trọng, xung quanh là vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh.

Cô từng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này, nhưng trên tạp chí, chỉ có minh tinh và vợ của người có tiền mới đeo nó để khoe khoang.

Sau một lúc nhìn chăm chú chiếc nhẫn kim cương trên tay, Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn đang nhìn mình, ngạc nhiên hỏi: “Ý của anh là gì?”
Khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật, vươn tay nắm lấy tay trái của cô, nhẹ nhàng nói: “Kết hôn cũng phải có nhẫn, cho nên anh bảo Lâm Minh đặt một chiếc.”
“Vậy cũng không cần mua loại lớn như thế? Cái này bao nhiêu tiền?” Tô Lam vẫn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương to lớn trên tay.

Nhưng trong lòng cô lại có một suy nghĩ, chi bằng để số tiền này cho cô làm của hồi môn, cô có thể lấy tiền này để sinh tiền.


Chiếc nhẫn kim cương to lớn này có thể lên đến vài trăm vạn.

Vài trăm vạn ấy cũng đủ thành tiền chết rồi.

Nhưng mà những lời này sao cô dám nói ra, cô sợ sẽ bị anh giễu cợt, cũng sợ anh chê cười cô là kẻ hám tiền.

Lúc này, đột nhiên ánh mắt của Quan Triều Viễn hơi áy náy nói: “Anh không để tâm vào chuyện kết hôn lần trước, chỉ tùy ý mua cho em một chiếc nhẫn kim cương, lần này anh sẽ tặng em chiếc tốt nhất.”
Nghe vậy, Tô Lam cười mỉm.

Cô cúi đầu nghịch chiếc nhẫn kim cương trên tay giống như trẻ con, nói: “Vậy thì anh phải mua cho em một chiếc két sắt.”
Ý em là sao?” Quan Triều Viễn cau mày hỏi.

Tô Lam đưa mắt cười nói: “Em sợ chiếc nhẫn kim cương to như thế này bị kẻ trộm cướp mất!”
Nghe xong Quan Triều Viễn nhướng mày nói: “Chuyện này...Nhưng mà mua thêm một chiếc két sắt thật phiền phức, chi bằng ngày mai em đến nhà anh

, dù sao nhà anh có một chiếc két sắt lớn, cho em đặt bao nhiêu đồ cũng được!”
“Được.” Tô Lam lập tức gật đầu.

Nhưng nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Quan Triều Viễn, cô lập tức cảm thấy bản thân bị anh quấn lấy.

“Nhưng mà, làm sao vào được nhà của anh? Còn nữa, anh đã hứa lấy em khi nào? Em tặng anh một chiếc nhẫn hỏng thì anh sẽ lấy em sao?” Giây tiêu tiếp, trong nụ cười của Quan Triều Viễn, Tô Lam lấy tay tháo chiếc nhẫn ra.

Tuy nhiên, chiếc nhẫn đã đeo vào tay làm sao lại dễ dàng tháo ra?
Quan Triều Viễn nắm lấy bàn tay trái của Tô Lam, bàn tay anh dùng lực đan vào ngón tay cô, khiến cô cảm thấy hơi đau.

Tô Lam vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt thâm sâu và ấm áp, cô chăm chú nhìn anh, cảm giác ánh mắt anh lúc này không giống với ngày thường.

Lúc này, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, nghiêm túc, ngập tràn tình cảm, không giống như trước đây, cay nghiện lạnh lùng ngạo mạn.

Sau đó anh ngang ngược nói: “Em đã đeo nhẫn của anh, không thể nuốt lời tháo nó ra!”
Nghe xong, Tô Lam cảm thấy bầu không khí rất nghiêm túc, không nhịn được cười nói: “Em vẫn không bán cho anh thì sao?”
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng Quan Triều Viễn lại tưởng thật, bàn tay to lớn của anh nắm lấy vai cô, khiến cô đau đớn cau mày: “Từ nay về sau, đời này kiếp này em là người phụ nữ của Quan Triều Viễn!” Quan Triều Viễn ngang ngược tuyên bố với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui