"Cậu còn nói nữa, tớ gọi điện thoại cho cậu mấy lần mà cậu chẳng nghe máy, cậu còn không nghe máy nữa là tớ báo cảnh sát đấy!" Kiều Tâm oán trách nói.
Nghe được lời này, Tô Lam cầm điện thoại từ trong túi ra kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy điện thoại còn đang ở chế độ im lặng.
"Buổi trưa Minh An ngủ, tớ sợ có cuộc gọi đến thì sẽ đánh thức cậu bé, cho nên chỉnh thành chế độ im lặng, sau đó tớ quên chỉnh lại" Tô Lam vừa chỉnh điện thoại vừa nói.
"Tớ đói sắp chết rồi, đợi cậu trở về rồi ra ngoài ăn này, đi thôi, đi thôi!" Kiều Tâm cầm túi xách lên rồi đẩy Tô Lam cùng đi ra ngoài.
Tô Lam không khỏi nhíu mày, cô nói: "Làm chút đồ ăn ở nhà ăn là được, sao lại muốn ra ngoài ăn? Không phải cậu không biết bây giờ tớ đang thất nghiệp, cho nên phải cần cù tiết kiệm".
"Quỷ keo kiệt, hôm nay tớ mời, tớ có một tin vô cùng tốt muốn nói cho cậu nghe" Kiều Tâm kéo Tô Lam ra ngoài cửa.
"Tin tốt gì vậy?" Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
Cô cẩn thật nhìn kỹ Kiều Tâm, quả nhiên là nét mặt rạng rỡ, vui vẻ nhảy nhót.
"Cậu đoán xem?" Kiều Tâm vừa gọi xe taxi vừa úp mở nói.
Tô Lam nhìn cô ấy một cái, sau đó nói: "Mặt mày rạng rỡ như vậy, tớ biết rồi, cậu đã có bạn trai!"
Vừa nghe thấy câu này, Kiều Tâm lập tức ngẩng mặt lên, cô ấy nói: "Tớ cảnh cáo cậu, đừng có mà chạm vào chỗ đau của tớ đó!"
"Nếu không phải có bạn trai, vậy thì tớ đoán không ra cậu còn có thể có chuyện gì lại vui như vậy" Tô Lam lắc đầu, tỏ vẻ đoán không ra.
Sau khi lên taxi, Kiều Tâm cuối cùng cũng tiết lộ tin tốt mà cô ấy nói.
"Chính là bà cô thổi kia thôi việc, haha!" Kiều Tâm che mặt cười.
"Phương Ngọc Hoan sao?" Tô Lam nhướng mày.
"Không phải cô ta thì là ai? Tớ nói cho cậu biết, cô ta không chỉ rời chức, còn nghe nói là khoảng thời gian trước còn nằm viện đó, nói là sắp cút về Mỹ.
Phải rồi, chuyện này với cậu mà nói cũng là một tin tốt, cô ta sẽ không phá đám cậu với Quan Triều Viễn nữa!" Kiều Tâm vui mừng khôn xiết.
"Cậu nghe ai nói vậy?" Tô Lam thăm dò hỏi.
"Hôm nay công ty đã thanh toán tiền lương cho Phương Ngọc Hoan, chuyện này là ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được nữa!" Kiều Tâm trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam thầm nghĩ: Xem ra những gì Quan Triều Viễn nói đều là thật, lần này Phương Ngọc Hoan chắc chắn đi.
Ngay cả tiền lương cũng đã thanh toán rõ ràng, vậy có lẽ lần này sẽ không còn đường quay về nữa.
Nghĩ như vậy, cho nên tâm trạng của cô cũng lập tức tốt lên.
Sau đó Tô Lam gật đầu nói: "Có lẽ ba ngày sau Phương Ngọc Hoan sẽ quay về Mỹ đó."
"Cậu biết sao?" Kiều Tâm mở to hai mắt.
"Ừm, Quan Triều Viễn nói đặt vé máy bay ba ngày sau cho cô ta đi Mỹ." Tô Lam gật đầu.
Kiều Tâm há hốc miệng kinh ngạc trong giây lát, sau đó vươn tay đánh Tô Lam một cái, oán giận nói: "Sao cậu không nói sớm? Nếu tớ biết sớm bà mẹ la sát kia sắp đi thì tớ cũng vui vẻ sớm vài ngày, mấy ngày nay tớ sắp bị cô ta hành chết!"
"Chuyện này cũng là Quan Triều Viễn mới nói cho tớ biết thôi" Tô Lam nói.
"Lần này thì tốt rồi, sau này tớ không cần phải bị mụ la sát đó hành, còn tình cảm của cậu với Quan Triều Viễn sau này cũng không có ai phá đám.
Hôm nay hai đứa chúng mình không say không về, cậu thấy thế nào?" Kiều Tâm khí thế ngất trời nói.
Tô Lam khinh thường nhìn Kiều Tâm hoan hô nhảy nhót, cô nói: "Cậu có thể không say không về bởi vì ngày mai là cuối tuần.
Nhưng mà tớ thì không được, ngày mai tớ còn phải tiếp tục gửi sơ yếu lý lịch tìm việc nữa!"
Kiều Tâm vừa nghe như vậy, lập tức kéo cánh tay của Tô Lam, nũng nịu nói: "Đừng mà, cậu chiều tớ một lần thôi!"
"Không được!" Tô Lam rất có nguyên tắc mà nói ra hai chữ.
"Không xứng làm bạn bè, tớ vẫn luôn kiên trì làm bóng đèn cho cậu với Quan Triều Viễn hơn một tháng trời.
Hôm nay kêu cậu chiều tớ một lần thôi cũng không được, sau này không thèm đếm xỉa tới cậu nữa!" Kiều Tâm giả vờ tức giận.
Thấy thế Tô Lam chỉ đành giữ chặt tay Kiều Tâm, cô nói: "Được thôi, hôm nay tớ liều mạng mà bồi quân tử, có được chưa?"
"Không cần cậu liều mạng, chỉ cần cậu vứt bỏ hình tượng là được." Kiều Tâm cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...