"Được, nếu như cô không xin lỗi, vậy tôi mời luật sư kiện cô phỉ báng, dù sao tôi lấy được không ít tiền bồi thường, rất dễ dùng để thưa kiện cô." Giọng điệu Tô Lam vô cùng nhẹ nhõm nói.
Không phải cô ta mới vừa châm chọc mình bị hủy bỏ hợp đồng và bồi thường tiền sao? Số tiền này đều có thể dùng trên người cô ta.
"Cô.." Lời nói của Tô Lam để Tôn Ngọc Như không còn sức mạnh, dù sao cô ta cũng không muốn chọc kiện cáo, đi làm nhiều năm ở văn phòng luật sư như vậy, đương nhiên biết thưa kiện tốn thời gian phí sức, không phải người bình thường có thể hao tổn nổi.
Thấy Tôn Ngọc Như có hơi nhận sợ, Tô Lam cũng không có ý định dây dưa quá nhiều với cô ta, dù sao cô nói kiện cô ta phỉ báng cũng là hù dọa cô ta một chút thôi.
Lúc này, tất nhiên Tiểu Ninh cũng hiểu rõ Tô Lam chỉ cảnh cáo Tôn Ngọc Như mà thôi, cũng không muốn thưa kiện gì, cho nên tranh thủ thời gian ngồi xổm trên sàn nhà giúp Tô Lam nhặt đồ lên.
Hiện tại Tôn Ngọc Như đã hoàn toàn không còn ngang ngược như vừa rồi, nhìn thấy Tô Lam không dây dưa, cô ta thuận thế chạy về phòng làm việc của mình.
Rất nhanh, Tiểu Ninh nhặt toàn bộ đồ bỏ vào thùng, đưa cho Tổ Lam nói: "Chị Tô, cầm đồ trở về đi, không cần chấp nhặt với hạng người này."
Tô Lam gật đầu, sau đó nhận lấy thùng, dặn dò một câu: "Tự em cẩn thận một chút."
"Em đã biết." Tiểu Ninh nhẹ gật đầu.
Tạm biệt Tiểu Ninh, Tô Lam ôm thùng giấy đi vào thang máy.
Đi khỏi công ty mình làm việc gần một năm, Tô Lam cảm giác mọi thứ trước đây đều giống như mây khói thoảng qua.
Cô lại phải bắt đầu lại từ đầu, giống như hai năm này cô luôn thất nghiệp, xem ra cô lại phải mở ra hành trình tìm việc làm mới.
Đi ra khỏi tòa nhà, Tô Lam ngẩng đầu lên, chợt thấy đúng lúc phía trước có một người nhìn mình, rõ ràng người kia còn sửng sốt.
Hôm nay Tô Lam tới Khải Vy cũng không nghĩ tới đụng phải anh ấy, bởi vì hôm nay là thứ hai, bình thường buổi sáng thứ hai anh ấy đều có bản án phải
mở phiên toà, cho nên lúc này cô tới lấy đồ cũng là vì tránh anh ấy, thế nhưng không nghĩ tới vẫn không hẹn mà gặp anh ấy.
Nhưng đã đụng phải, Tô Lam cũng không định đi khỏi, dù sao giữa cô và anh ấy cũng không có gì không thể cho người khác trông thấy.
Sau một lúc, Quan Khởi Kỳ và Tô Lam cất bước tiến lên.
"Cô..." Quan Khởi Kỳ nhìn thoáng qua thùng giấy trong ngực Tô Lam, vừa muốn mở miệng hỏi.
Tô Lam giành trả lời trước nói: "Tôi tới lấy đồ trước kia thôi."
"À, là tôi sơ ý, hẳn là phải nhắn tin chuyể sang cho cô, cô cũng không cần đi một chuyến" Quan Khởi Kỳ ngượng ngùng cười nói.
"Không cần, dù sao nhà tôi cách nơi này cũng rất gần." Tô Lam nói.
Im lặng một lúc, Tô Lam muốn mở miệng nói tạm biệt.
Không nghĩ, Quan Khởi Kỳ lại cười hỏi: "Cô...!Gần đây thế nào?"
"Rất tốt." Tô Lam cảm giác thái độ của Quan Khởi Kỳ đối với mình hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu, cho nên chỉ trả lời hai chữ.
Cô không quên lần trước tại sao mình chịu Tưởng Vân đánh, có thể chính là cô và Quan Khởi Kỳ đi quá gần, sau này cô sẽ chú ý giữa mình và anh ấy mọi lúc.
"Chuyện lần trước tôi thay mặt Tường Vân xin lỗi cô." Mặt mũi Quan Khởi Kỳ đầy áy náy.
Lúc này, Tô Lam nghĩ thầm: Có thể là tự mình nghĩ nhiều, có lẽ trong lòng Quan Khởi Kỳ thật sự áy náy mà thôi, dù sao bởi vì Tưởng Vân mà cô bị điếc vài ngày.
"Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại." Tô Lam mặt không thay đổi nói.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tô Lam hoàn toàn không để tâm là giả, đến bây giờ cô vẫn nhớ hôm đó Tưởng Vân vênh váo hung hăng đến cỡ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...