Chương 3067
Nói xong, ông ấy vội vàng kéo Quan Triều Viễn ầm ầm ra sân sau Nhưng chưa đi được hai bước, Lệ Trí Bình đã ngăn ông ấy lại “Không được, cha, ở đây vẫn còn nhiều khách mời như vậy! Cha đi còn đi đánh cờ gì nữa ạ? Mặc kệ khách khứa ở đây sao ạ?”
Ông cụ liếc ngang bọn họ: “Thấy các người khó chịu ghê, bớt dài dòng địt”
Nói xong, ông ấy vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng vừa bước tới cửa, ông ấy như là chợt nhớ ra điều gì đó.
Quay đầu lại nhìn Tô Lam: “À mà, cô gái nhỏ này, cháu tự chơi một mình ở đây nha, ông với Triều Viễn sau khi chơi cờ xong sẽ quay lại”
Tô Lam cười hiền hòa: “Được ạ-‘ Quan Triều Viễn hơi lo lắng một chút, ánh mắt dò hỏi Tô Lam gật đầu với họ, nói thầm: “Đi đi, em không sao.
”
Có phản ứng này của Tô Lam, Quan Triều Viễn mới quay đầu đi theo ông cụ ra sân sau.
Lê Duyệt Tư nấy giờ vẫn ở bên cạnh nhìn cảnh này, mặt vì tức giận mà tái đi.
Tay phải cầm ly rượu dùng sức quá, các khớp xương chuyển sang màu trằng, Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Quan Triều Viễn chỉ rời đi một lúc cũng phải hỏi ý kiến Tô Lam?
Lúc trước khi anh còn ở bên cạnh mình, dù là hết sức yêu chiều nhưng sẽ không bao giờ đưa lịch trình của anh cho mình.
Lê Duyệt Tư cần răng nghiến lợi nhìn chắm chăm Tô Lam: Không biết tại sao, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả vờ thuần khiết của Tô Lam, cô ấy đã cảm thấy ghê tởm mà trước đây cô ấy chưa từng cảm thấy.
Rõ ràng là cô và Lâm Thúy Vân là hai con người hèn hạ đã phá hoại hạnh phúc của mình, đoạt đi cả hai người đàn ông ưu tú nhất bên cạnh mình, để cho mình trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô, Hai người họ đã làm mình trở nên thảm hại như vậy, có tư cách gì hưởng thụ hạnh phúc chứ?
Ánh mắt Lê Duyệt Tư trở nên ác độc: Tô Lam và cả Lâm Thúy Vân nữa, đừng tưởng rằng hai người đã trốn thoát một lần thì cả đời đều trốn thoát!
Tôi, Lê Duyệt Tư có thời gian để từ từ chịu đựng các người!
Các người hủy hoại hạnh phúc của tôi, tôi sẽ theo hủy hoại các người cả đời!
“Lan Kiều, Lan Kiều!”
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Duyệt Tư.
Cô ấy quay đầu nhìn sang, thấy Ninh Lan Kiều đang che miệng, nhanh chóng chạy về phía ngoài cửa.
Cũng đúng, đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, chỉ cần là phụ nữ thì không thể nào chịu đựng được.
Chưa kể người phụ nữ kia còn là cháu gái của Tư lệnh Phùng, từ nhỏ đã là cô gái lá ngọc cành vàng được người người sùng bái Bởi vì Tư lệnh Phùng đã tỏ rõ thái độ lựa chọn Quan Triều Viễn mới làm cho những cậu ấm thủ đô không dám có ý gì với cô ấy.
Nếu không người theo đuổi Ninh Lan Kiều nhất định phải xếp hàng dài.
Bạch Ninh Hương lao ra cửa để đuổi theo, đột nhiên gọi Lệ Minh Hi cản lại Anh ta mỉm cười nhìn bà: “Thím ba, bỏ đi thôi, thím còn đuổi theo cái gì nữa? Bây giờ Triều Viễn đã có ông cụ chống lưng, lại càng không chịu thỏa hiệp với thím.
Ninh Lan Kiều này chính là cháu gái của Tư Lệnh Phùng, thím cảm thấy Tư Lệnh Phùng có thể chịu để cho cháu gái của mình làm người thứ ba sao?”
Bạch Ninh Hương tức giận run lên, móng tay như muốn cảm vào xe lăn, lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi Lệ Minh Hi cười: “Tôi đã nói rồi, thím ba, thím nhìn thoáng chút đi.
Triều Viễn không có phúc hưởng thụ người đẹp, nhưng mà tôi có nè!”
Nói xong, anh ta quay người đuổi theo hướng Ninh Lan Kiều đã rời đi.
“Cậu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...