Phương Ngọc Hoan ngồi ở trên giường bệnh nhìn thấy Quan Triều Viễn đuổi theo Tô Lam, ánh mắt âm độc gắt gao nhìn chằm chằm ra cửa, trong lòng hận Tô Lam thấu xương: "Tô Lam, tôi sẽ không để cô dễ chịu!" Phương Ngọc Hoan siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt.
Tô Lam tức giận bước đi nhanh, Quan Triều Viễn phía sau bước dài đuổi theo, kéo cánh tay của cô lại.
"Tô Lam!" Quan Triều Viễn cau mày gọi.
"Đừng đụng em." Tô Lam dừng chân lại, hất cánh tay của anh.
Thấy sắc mặt cô khó coi, Quan Triều Viễn vội vàng nói: "Em nghe anh giải thích có được không?"
"Ôm ôm ấp ấp ở trong phòng bệnh, còn muốn giải thích cái gì? Anh cho em là kẻ mù sao?" Tô Lam tức giận trách móc.
"Không phải như em thấy đâu." Quan Triều Viễn tiến lên muốn giải thích.
Tô Lam lui về phía sau một bước, trực tiếp trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau: "Anh đừng tới gần em!"
Nói xong, khoanh hai tay trước ngực, miệng đã sớm vểnh lên cao, lần này tức giận trong lòng đều viết trên mặt.
"Được, vậy anh đi.
Nhưng em nghe anh giải thích đã có được ay không? Thật không phải như em nghĩ...!Không, không phải như em thấy đâu!" Quan Triều Viễn vội vàng nói.
"Mắt của em sẽ lừa em sao? Còn có thể thế nào?" Hiện tại Tô Lam không nhịn được mắt đỏ lên.
Lúc đầu cho là anh có thể xử lý tốt chuyện này, thế nhưng không nghĩ tới lúc cô quay lại, vậy mà thấy cảnh này, trực giác nói với cô, Quan Triều Viễn vốn tình cũ khó quên đối với Phương Ngọc Hoan kia.
Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Tô Lam, Quan Triều Viễn càng bất chấp, tiến lên một bước, lại cảm thấy không đúng, lại lui về sau một bước, hai tay rất luống cuống, giọng nói cũng mang theo bất đắc dĩ và uể oải: "Vừa rồi cảm xúc của Phương Ngọc Hoan không tốt, cô ta còn mơ mộng muốn quay lại với anh, đương nhiên anh sẽ không đồng ý, thế nhưng bây giờ cô ta là bệnh nhân, anh...!Không đành lòng nói lời cay nghiệt, thật ra...!Thật ra anh cảm thấy rất khó xử, kết quả cô ta...!cô ta lại đột nhiên nhảy xuống khỏi giường ôm anh, anh...Lúc ấy thật sự rất muốn đẩy cô ta ra, thế nhưng lại sợ cô ta kích động...!Sẽ phát bệnh..."
Nói đến đây, tài ăn nói luôn cao siêu của Quan Triều Viễn cũng nói không được nữa.
Tô Lam trừng trong mắt nhìn anh, vừa rồi anh nói không sai, mỗi câu đều là thật, cô ở ngoài cửa cũng nghe được, đã thấy qua cửa sổ thủy tinh, chỉ là do vấn đề góc độ co cũng không nhìn thấy Quan Triều Viễn muốn đẩy Phương Ngọc Hoan ra thôi.
Lúc này, bỗng nhiên Quan Triều Viễn sờ đầu, ủ rũ cúi đầu nói: "Hiện tại bất kỳ giải thích nào cũng là phí công, ai bảo mới vừa rồi anh không kiên quyết đẩy cô ta ra chứ? Tất cả đều là lỗi của anh, anh không còn bất kỳ lời giải thích nào, xin em tin tưởng anh, sau này chuyện như vậy tuyệt đổi sẽ không xảy ra nữa!"
Đây tuyệt đối là Quan Triều Viễn từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua, hôm nay anh không những giải thích với mình, hơn nữa còn là lần đầu tiên nói năng lộn xộn, giống như trong lòng vô cùng gấp gáp mình sẽ không tin anh.
Cuối cùng còn ủ rũ cúi đầu không nói, cũng cam đoan sau này với cô.
Loại người Giống Quan Triều Viễn vốn không thèm giải thích với bất kỳ ai, càng đừng nhắc đến cam đoan, trước kia chính là nói mớ giữa ban ngày.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn uể oải đáng yêu trước mắt, Tô Lam chẳng những không tức giận, ngược lại còn phụt cười.
Nhìn thấy Tô Lam cười, đến phiên Quan Triều Viễn trực tiếp choáng váng.
"Em cười gì?" Hiện tại Quan Triều Viễn mới dám từ từ tiếp cận cô.
Lúc này, Tô Lam tin anh, cũng không bài xích anh.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy anh cũng có lúc vội vàng không biết làm sao." Tô Lam giương mắt nhìn anh cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...