Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3033
Bên này cũng là ngõ cụt.
Nhưng cô chỉ vừa mới chạy vào được hơn hai mươi mét, liền nhìn thấy Nhan Thế Khải nằm úp sấp trên mặt đất.
Dưới người anh ấy đang từ từ chảy ra một vệt máu nhỏ.
Toàn thân Tô Lam cứng đờ, chỉ thấy máu trong cơ thể đang lạnh dần: “Đàn anh! Đàn anh!”
Cô loạng choạng chạy tới, quỳ mạnh xuống đất “Đàn anh, đàn anh, tỉnh lại đi, đừng làm em sợi”
Cô khóc lóc, lật bụng Nhan Thế Khải lên.
Thấy bụng anh ấy không ngừng chảy máu, cô sợ đến mức toàn thân run cầm cập.
Tô Lam tuyệt vọng dùng hai tay ấn vào vết thương, khóc lớn: “Cứu với, có ai không! Ai đó giúp tôi với, giúp tôi với?”
Nhan Thế Khải yếu ớt dường như nghe thấy tiếng khóc của cô, từ từ mở mắt.
Tay phải anh ấy khó khăn kéo chiếc ba lô vừa cướp lại được lên, giọng vô cùng yếu ớt: “Tô Lam, túi của em…đây…
Lúc này Tô Lam đã sợ phát điên lên rồi, nước mắt rơi lã chã: “Đàn anh, em xin anh, đừng nói nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện.
Anh là đồ ngốc hả, đồ mất thì cũng m: ¡, sao anh lại…”
Tiếng hét của Tô Lam nhanh chóng thu hút nhiều người.
Có người nhìn thấy cảnh tượng này đã lập tức gọi xe cấp cứu.
Rất nhanh, xe cấp cứu đã tới.
Bốn mươi phút sau, Tô Lam run rẩy ngồi xổm ở cửa phòng cấp cứu.
Cô vẫn ôm chiếc ba lô trên tay.
‘Vết máu trên quần áo đã khô lại chuyến sang màu đỏ đen.
Cô khóc đến mức sưng cả mắt, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay bê bết máu của mình mà không hề để ý đến chiếc điện thoại di động trong ba lô đang rung lên.
Bàn tay trắng nõn của cô vẫn còn dính máu của Nhan Thế Khải, lúc này cũng đã khô rồi.
Tô Lam sợ run người: Đàn anh, em cầu xin anh, nhất định anh không được xảy ra chuyện gì!
Bên kia, Quan Triều Viễn lần thứ năm gọi cho Tô Lam.
Khuôn mặt tuấn tú vô cùng u ám.
‘ô ra ngoài lúc năm giờ sáng.
Buổi trưa lúc cô nói chuyện điện thoại với anh vẫn còn bình thường.
Tại sao buổi i lại không trả lời điện thoại?
Chẳng lẽ Tô Lam đột nhiên đổi ý muốn bỏ trốn?
Chẳng nhế trong lòng cô vẫn để bụng chuyện anh không nói cho cô biết chuyện nhà họ Quan, cho nên cô không muốn cùng anh trở về thủ đô, sau đó tìm nơi để lần trốn rồi sao?
Khi nghĩ đến điều này, lông mày của Quan Triều Viễn lại nhăn chặt lại.
Anh đứng dậy, bấm điện thoại trên bàn.
“Trong vòng nửa giờ nữa, tôi muốn biết Tô Lam đang ở đâu”
“Vâng”
Anh liên tục cau mày: Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Buổi sáng khi anh đưa bà xã ra ngoài, tâm trạng của cô vẫn rất tốt, còn nói chuyện với anh trong xe một lúc.
Sao bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu?
Hai mươi phút sau, điện thoại trong văn phòng của Quan Triều Viễn lại đổ chuông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...