Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở, một bác sĩ mặc áo choàng trắng đi ra.

"Ai là người nhà của Phương Ngọc Hoan?"
"Tôi là...!bạn cô ấy, bác sĩ, hiện tại tình huống của cô ấy thế nào?" Quan Triều Viễn đi tới trước.

Bác sĩ nhìn Quan Triều Viễn trả lời: "Cứu chữa kịp thời, không có gì trở ngại, nhưng cần nằm viện trị liệu, người nhà của cô ấy ở đâu? Có một số văn bản tài liệu cần ký, còn phải đi đóng tiền nằm viện, hiện tại bệnh nhân đã được đưa đến phòng bệnh, thông báo người nhà của cô ấy đến chăm sóc."
Nghe vậy, ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, trả lời: "Hiện tại cô ấy không có người nhà, tôi thay cô ấy đóng tiền và ký tên là được rồi."
"Vậy cũng được." Bác sĩ chỉ có thể lấy ra văn bản tài liệu để Quan Triều Viễn ký tên, mà Quan Triều Viễn dùng ánh mắt để Lâm Minh đã đi đóng tiền.

Ký xong, bác sĩ cầm văn bản tài liệu đi.

Quan Triều Viễn đi đến trước mặt Tô Lam, nhíu mày, nét mặt rất kiêng dè nói: "Thật xin lỗi, hiện ở bên cạnh cô ấy không có người thân, anh phải chăm sóc cô ấy."
Nói thật trong lòng Tô Lam rất khó chịu, đã là bạn gái cũ rồi, vì sao anh còn muốn chăm sóc cô ta như thế?
Nhưng nghĩ lại Phương Ngọc Hoan cũng chỉ có một mình, Quan Triều Viễn lại là bạn từ thuở còn thơ với cô ta, đổi lại là mình gặp tình huống này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.


Mặc dù trong lòng Tô Lam không thoải mái, nhưng là vẫn rất hào phóng nhẹ gật đầu."Em hiểu mà."
"Không còn sớm, anh đưa em trở về trước?" Quan Triều Viễn hỏi.

"Không cần, anh đi xem Phương Ngọc Hoan trước đi, tự em trở về là được." Tô Lam nói.

Lúc này, Tô Lam đã nhìn ra trong lòng Quan Triều Viễn đã hơi vội vàng.

Sau đó anh nhân tiện nói: "Vậy em trên đường cẩn thận, anh đến phòng bệnh nhìn xem."
"Ừm." Tô Lam nhẹ gật đầu.

Sau đó Quan Triều Viễn quay người sải bước đi đến khu nội trú.

Nhìn bóng lưng Quan Triều Viễn rời đi, tâm trạng Tô Lam rất mất mát, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Quan Triều Viễn nữa, mới quay người chậm rãi cất bước đi ra cửa khu khám bệnh.


Trên đường đi, tâm trạng Tô Lam rất chập trùng.

Làm sao cô lại hào phóng như vậy? Để Quan Triều Viễn đi chăm sóc bạn gái cũ của anh, vả lại còn không quan tâm với mình, thật ra vừa rồi cô nên tùy hứng một lần, không thể để anh đi thăm Phương Ngọc Hoan.

Lỡ như anh khôi phục tình cũ với cô ta thì làm sao bây giờ? Coi như không khôi phục tình cũ, vậy Phương Ngọc Hoan đối với anh rõ rành rành như thế, nói không chừng cô ta có thể sử dụng thủ đoạn gì đó cứu vãn lại tình cảm thì sao!
Vừa đi ra khỏi toàn nhà khám bệnh, Tô Lam chợt thấy Lâm Minh vô cùng lo lắng chạy tới.

"Cô Tô, bệnh viện cần thẻ căn cước của cô Phương mới có thể làm thủ tục, đây là danh sách vừa rồi tôi nộp thay cô ấy, làm phiền cô đi một chuyến đến phòng bệnh đặt từ danh sách này bên trong, lát nữa sẽ có y tá đi lấy" Lâm Minh nhét một xấp tờ đơn giao nộp vào tay Tô Lam.

Sau đó Lâm Minh quay đầu rời đi, một giây sau Tô Lam mới như người ở trong mộng mới tỉnh, mặc dù không đồng ý lại nhìn thấy Phương Ngọc Hoan, nhưng chuyện này cô vẫn không thể từ chối.

"Ở phòng bệnh nào thế?" Tô Lam hô to với bóng lưng Lâm Minh.

Cũng may Lâm Minh không đi xa, lập tức quay đầu hô: "Khu nội trú tầng 8 phòng 32!"
"Đã biết." Tô Lam gật đầu với anh ta.

Tô Lam cầm tờ đơn trong tay tìm đường đến phòng bệnh 32.

Chỉ thấy cửa phòng bệnh khép, Tô Lam Cương muốn đưa tay gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, không khỏi làm cô nâng tay trên không trung cứng đờ, cũng không gõ cửa phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui