Chương 2945
“Lâm Thúy Vân thế này mà là ngoan ngoãn nghe lời thì là con vừa ý nó rồi, nếu không thì mẹ chỉ lo rằng cả đời này cũng không thế gả nó đi, con rể, thật sự khổ thân con rồi!”
Nói xong, mẹ Lâm còn khoác tay anh một cách thân mật: “Đi, mẹ hầm cho con cái lộc pín (dái hươu) mà cha con đã giấu trong nhiều năm, tối nay phải bồi bổ cơ thế cho con, rồi mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp.
”
Lâm Thúy Vân trợn tròn hai mắt, không khỏi thở dài, thật sự không có ai trong gia đình này có thể chữa khỏi căn bệnh hoang đường của mẹ cô ấy.
Không lâu sau đó, mẹ Lâm lại bưng lên thêm vài món ăn nữa.
Trước khi đến đây, Lục Mặc Thâm đã uống rất nhiều rượu, vì vậy bây giờ anh ta ăn cũng không có cảm giác ngon miệng lắm.
Lâm Thúy Vân nồi yên vi bên canh anh ta, không thế không chú ý đến mùi rượu nồng nặc từ người anh ta.
Cô ấy cau mày: “Giáo sư Lục phải làm gương cho người khác chứ.
Nhưng anh uống say như thế này thì sẽ dạy hư học sinh mất”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn cô, còn chưa kịp nói gì thì mẹ Lâm ở bên cạnh đã bắt đầu nói đố cho: “Giáo sư Lục đây đã thành công trong sự nghiệp.
Đàn ông ấy mà, cũng phải ngoại giao chứ.
Đi uống chút rượu cũng là chuyện bình thường.
Mẹ chưa bao giờ thấy đàn ông nào không uống rượu.
Lâm Thúy Vân, mẹ nói cho con biết, con muốn quản cái gì quản nhưng không thể quản vấn đề này được với đàn ông phải có sự mềm mỏng nhất định, còn cả…”
“Mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ dừng lại có được không? Con sẽ không nói gì nữa, con ngậm miệng lại còn chưa được sao?”
Lâm Thúy Vân vội vàng cắt ngang lời mẹ Lâm, và ngay lập tức giơ hai ngón tay cái lên: “Con hiếu rồi, con rể của mẹ là số một thế giới, số 1 thế giới, Numberone! Được chưa?”
“Đó là điều đương nhiên”
Mẹ Lâm cười đắc thẳng, sau đó bà ấy cau mày nhìn món canh lộc pín trong nồi.
Khi mẹ Lâm gắp một miếng lộc pín thật to vào bát của Lục Mặc Thâm, khuôn mặt đẹp trai của Lục Mặc Thâm đã hoàn toàn tối sầm lại Ngay khi mẹ Lâm ngấng đầu nhìn lên, Lục.
Mặc Thâm lập tức nói: “Cô à, thật ra thì mọi mặt cơ thế của cháu đều khá ốn, cũng không cần phải bồi bổ đâu.
Nếu cô không tin thì cô cứ hỏi Thúy Vân xem”
Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thúy Vân lập tức đỏ bừng: “Con mẹ nó chứ… Làm thế quái nào tôi biết anh có cần bồi bổ hay không, đừng đổ nước bẩn lên người tôi, thật đúng là không biết xấu hổ mà”“
Mẹ Lâm cẩn thận xem xét một lượt, nhìn Lục Mặc Thâm từ trên xuống dưới Bà ấy thấy con rể nhà mình có cơ thể cường tráng, chắc không có vấn đề gì về thận đâu.
Ngay sau đó, bà ấy chuyển ánh mắt nhìn sang Quan Triều Viễn một cái nhìn kỳ lạ Mặt Tô Lam lập tức tối sầm lại, cô cúi mặt xuống bàn lặng lẽ nhéo nhẹ Quan Triều Viễn một cái.
Ông chủ Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy miếng lộc pín dài trên đũa của mẹ Lâm, trong nháy mắt, sắc mặt của anh lập tức tái xanh tái mét: “Khụ khụ… dì à, thân thể của cháu thoạt nhìn cũng đã biết còn tốt hơn Lục Mặc Thám.
Cháu cảm thấy cháu cũng không cần bồi bổ gì đâu, hay là để lại cho chú nhà đĩ?”
Tô Lam ở bên cạnh đang cố nhịn cườ Mà phải biết rằng, hiện tại, cô vần đang còn kinh nguyệt!
Nếu tối nay Quan Triều Viễn ăn thứ gì đó thú vị như vậy, đoán không chừng đêm nay cô sẽ không được ngủ mất.
Nghĩ đến đây, Tô Lam cũng nhanh chóng nói đỡ cho: “Đúng rồi đấy, dì, dì vừa mới nói đây là thứ chú nhà cất rất kỹ, vậy thì cô cứ giữ lại chờ chú trở về.
”
Mẹ Lâm cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đặt chiếc đũa trên tay xuống.
Chỉ có điều, mặc dù lộc pín đã được bỏ xuống, nhưng bà ấy vẫn bắt Quan Triều Viễn và Lục Mặc.
Thâm, mỗi người phải húp một bát nước súp: “Chúng ta đừng ăn thứ đó, nhưng còn canh này cũng nên húp một chén chứ phải không?”
Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm không thể từ chối, nên chỉ có thể nhảm mắt uống hết.
Sau bữa tối, mọi người nói chuyện linh tinh một hồi, Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đã bưồn ngủ, nhà Quan Triều Viễn chuẩn bị đi Lục Mặc Thâm cũng đứng dậy theo, nhưng chưa kịp bước thì đã bị mẹ Lâm ngăn lại: “Con rổ, hay là đêm nay con đừng về nữa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...