Nghe được câu hỏi này, Quan Triều Viễn củi đầu trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu lên trả lời: “Có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã sa vào, chẳng qua tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó, mãi cho đến khi em hoàn toàn rời xa tôi, tôi mới cảm thấy nội tâm khủng hoảng, sau khi ly hôn tôi vẫn không dám đối diện thẳng thắn với tình cảm của mình dành cho em, nếu như nói đến việc tôi không thể khống chế được cảm xúc thì chắc chắn là chuyện gần đây nhất!”.
Tô Lam tán thành với lời của Quan Triều Viễn, anh là một người vô cùng kiêu ngạo và tự phụ, chắc hẳn anh không nghĩ rằng mình sẽ yêu một người phụ nữ bình thường như vậy nhỉ? Trái lại Phương Ngọc Hoan xuất thân từ một gia đình danh giá, vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, còn tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của một cô chủ nhà giàu, còn cô chỉ là một cô gái bình thường như con gián đập mãi không chết, đừng nói là anh, ngay cả cô cũng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vầng trăng được nghìn vạn ngôi sao vây quanh như anh làm sao có thể yêu cô được chứ?
“Vậy anh và Phương Ngọc Hoan thì sao? Tôi không muốn trở thành người thứ ba!”
Không phải anh và Phương Ngọc Hoan đã ở bên nhau à? Tô Lam không muốn tranh giành tình yêu với người khác, mặc dù cô cũng không thích loại người kiêu ngạo ngang ngược như Phương Ngọc Hoan.
“Người phụ nữ ngốc này, vừa rồi em có tập trung nghe tôi nói không?” Quan Triều Viễn cau mày, tức giận hỏi.
“Tôi..” Tô Lam mở miệng định hỏi tại sao lại không chuyên chú nghe được chứ? Ba hồn bảy vía của cô đều đang ở đây nghe anh nói có được không?
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa há miệng anh đã cúi đầu chặn miệng cố lại, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng ngang ngược.
Một lúc sau, Tô Lam bị hôn đến mức mềm nhũn, cả người xụi lơ, hai tay nắm lấy áo khoác của anh, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người anh.
Ngay khi Tô Lam không thở nổi nữa thì rốt cuộc anh cũng rủ lòng từ bi buông tha cho đôi cô, để cho cô hít thở không khí trong lành.
Anh nhìn xuống khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn trong lòng mình, ánh mắt hiện lên vẻ thương tiếc và yêu thương chưa từng thấy.
Cô tựa vào vai anh, vẫn tiếp tục hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc giữa anh và Phương Ngọc Hoan xảy ra chuyện gì?”
“Cho tới bây giờ tôi và cô ta vẫn không hề giảng hòa, nếu nói giữa tôi và cô ta còn sót lại chút tình cảm thì đó chỉ là tình bạn bình thường thôi!”
Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, cau mày nói.
“Thật ư? Vậy...!Vậy thì tại sao lần trước tôi bắt gặp anh và cô ta đi mua nhẫn kim cương ở trung tâm thương mại? Chẳng lẽ anh không có ý định kết hôn với cô ta à?”
Tô Lam nhìn anh chằm chằm hỏi.
“Hôm đó là sinh nhật của cô ta, tôi muốn tặng một món quà, nhưng cô ta lại hiểu sai ý yêu cầu tôi tặng nhẫn kim cương, tôi không hề tặng!”
Quan Triều Viễn kiên nhẫn trả lời.
Hóa ra là như vậy, nhưng mà...!Tô Lam vẫn còn hơi nghi ngờ, tiếp tục lục lọi những thứ đáng nghi trong đầu: “Lần trước anh đi Mỹ để làm gì cho cô ta? Cô ta nói hai người hòa thuận lắm, hơn nữa anh sẽ nhanh chóng cưới cô ta, những lời này đều là giả à?”
Đột nhiên Tô Lam cảm thấy mình quá ngu ngốc, thế mà lại bị Phương Ngọc Hoan lừa, thật ra những lời đó đều là do Phương Ngọc Hoan cố tình bịa đặt để khiến cô rút lui.
Nghe xong, Quan Triều Viễn hơi nheo mắt lại, nghiêm túc nói: “Đó là vì Phương Ngọc Hoan mắc bệnh hen suyễn nặng, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù sao tôi và cô ta cũng lớn lên cùng nhau, đương nhiên tôi không thể đứng nhìn được, cho nên tôi sang Mỹ để tìm lại bệnh án trước đây của cô ta, sẵn tiện nói chuyện với bác sĩ về tình trạng và cách điều trị trong tương lai.
Bởi vì tinh thần cô ta không ổn định và không chịu phối hợp điều trị, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì khi phát bệnh bất ngờ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...