Chương 2844
Sau khi rời khỏi văn phòng của Lục Mặc Thâm, cả người Tô Lam đều toát ra vẻ phiền muộn Đừng nói đến việc đi gặp người nhà của Quan Triều Viễn, hiện tại cả thế giới đều biết ông cụ Quan sắp mừng thọ bảy mươi, ấy vậy mà Quan Triều Viễn lại chẳng bưồn nói cho mình trước một tiếng.
Cô còn phải làm bộ như mình không biết, không quan tâm gì cả.
Tô Lam vừa mới đến trường học, điện thoại trong túi đã vang lên.
Cô móc điện thoại ra nhìn, người gọi đến là Quan Triều Viễn.
“Alô?”
“Tan học rồi à?”
“Ừm, em vừa mới tan học”
“Buổi tối anh phải tham gia một buổi tiệc, trở về tương đối trễ, em về nhà ăn cơm cho đàng hoàng đấy”
Giọng của Quan Triều Viễn khàn khàn và trầm thấp, rất êm tai.
Đặc biệt là khi anh dùng chất giọng mê người đó khuyên mình phải ăn cơm đầy đủ, Tô Lam theo bản năng cười cười: “Ừm, em biết rồi”
“Lục Anh Khoa đang chờ sẵn ở cổng trường, em muốn đi đâu cứ để anh ấy đưa em đi”
“Biết rồi mà anh Quan! Anh có thấy hôm này mình hơi dài dòng không vậy? Có gì đó sai sai à nha, có phải anh lỡ làm chuyện gì trái với lương tâm không hả?”
“Anh Quan chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, cho nên bà Quan có thể yên tâm”
Trong giọng nói của Quan Triều Viễn xen lẫn ý cười nhẹ nhè, cực kỳ dễ nghe.
Tô Lam tin tưởng anh, nhưng ở trong lòng vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.
Bởi vì cô vẫn không biết, người phụ nữ xuất hiện ở phòng VIP kia ai.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam dùng sức lắc lắc đầu: “Thôi, đừng suy nghĩ mấy thứ này nữa”
Ra khỏi trường học, Lục Anh Khoa chở Tô Lam thẳng về nhà Tô Lam ngồi ở bên ban công, mở laptop để trước mặt, trong đó đang chiếu bản phim thô chưa chỉnh sửa của bộ phim “Đại Mộng Vô Song”
Cô chống cäm, xem một cách vô cùng nghiêm túc.
Không thể không nói, ở phương diện lựa chọn kịch bản, Phương Trí Thành rất chịu bỏ công sức sàng lọc Lời thoại trong “Đại Mộng Vô Song” đều rất kinh điển, từ trang phục, đạo cụ cho đến thiết kế cảnh trí đều cực kỳ cẩn thận và khắt khe.
Chờ đến đến giai đoạn sau thêm nhạc nền vào, hiệu quả nhất định sẽ càng tốt.
Tô Lam đang xem say sưa, đột nhiên điện thoại cô vang lên.
Cô duỗi tay cầm điện thoại lên, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên màn hình, không muốn bỏ lỡ bất kỳ hình ảnh nào: “Alô”
Phương Trí Thành nghe được lời thoại truyền đến từ đầu dây bên kia: “Bà tổ nhỏ ơi, chăm chỉ vậy luôn đó hả! Vẫn còn đang xem bản phim thô chưa chỉnh sửa à?”
“Sao đấy? Nể tình tôi chăm chỉ như vậy, có phải đạo diễn Phương nên suy xét tăng thêm chút tiền thưởng cho tôi không?”
Ở đầu dây bên kia, Phương Trí Thành nhếch miệng cười: “Tối hôm nay có một bữa tiệc, nhà làm phim, đạo diễn, và cả nhà đầu tư đều có mặt, cho nên bắt buộc phải dẫn theo bạn nhảy nữ, cô có thể giúp tôi không?”
Tô Lam không để ý đến anh ấy: “Đạo diễn Phương mà còn thiếu bạn nhảy nữ à?”
“Chậc!”
Phương Trí Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nói cái gì đó! Bên tôi muốn tìm thì chắc chắn là có! Nhưng lúc này, “Đại Mộng Vô Song” đã làm tôi đứng ra chịu mũi sào rồi cô không nhớ sao? Tôi không muốn làm các.
minh tinh nữ hiểu lầm.
Cho nên, tôi chỉ có thể tìm cô còn gì! Mọi người đều biết cô là người của ông chủ, sẽ không hiểu lầm”
Tô Lam cau mày, có chút do dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...