Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Sự giễu cợt và châm chọc của Quan Triều Viễn khiển Tô Lam tức điên, cô mím môi, uất hận, tay gõ ra một đoạn văn.

"Tổng giám đốc Quan, tôi nghĩ anh quên rồi? Tôi đã ly hôn với anh, dù tôi có tìm ai thì cũng chẳng liên quan đến anh, tôi có bằng lòng bị người đàn ông khác chơi đùa thì người đó cũng chẳng phải anh!"
Mặt Tô Lam tái xanh, đưa điện thoại cho Quan Triều Viễn nhìn.

Quan Triều Viễn đọc hết hai dòng kia, lập tức ném điện thoại di động vào tường.

Điện thoại di động bị ném vào tường, cạch một tiếng rồi rớt xuống sàn nhà, kết quả triệt để vỡ nát.

Tô Lam vốn không nghe được tiếng điện thoại bị đập vỡ, chỉ thấy điện thoại mình đã bị “hi sinh” nằm trên sàn nhà.

Không ngờ người câm điếc cũng có thể cãi nhau hơn nữa còn khá là dữ dội!
Cô trợn mắt nhìn anh sau đó quay mặt sang hướng khác, không để tâm đến người này nữa.


Quan Triều Viễn xoa đầu sau đó tay chống eo đi tới đi lui rất nhiều lần trong phòng bệnh cuối cùng mới bình tĩnh lại, gân xanh mới nãy nổi lên trên trán cũng dần giản ra.

Sau đó Quan Triều Viễn đi đến trước giường bệnh, cầm đũa trên bàn lên đưa cho Tô Lam, ra hiệu có ăn cơm.

Tô Lam không quan tâm, thẳng thừng quay mặt đi.

Quan Triều Viễn bất lực nhẹ nhàng đặt đũa lên bàn, sau đó quay lại đi đến chỗ điện thoại di động rơi vỡ.

Mãi lâu sau, Tô Lam mới liếc nhìn sang thấy Quan Triều Viễn đang ngồi ở ghế, lắp lại chiếc điện thoại đã vỡ ra thành tám mảnh, sau đó thử mở máy lên.

Chỉ tiếc là điện thoại di động đã rơi vỡ, mất rất lâu cũng không mở được nên cuối cùng Quan Triều Viễn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Lúc này, trong lòng Tô Lam cũng thấy hơi xúc động.

Mặc dù mới rồi anh rất nóng giận, xuống tay ném hỏng điện thoại di động nhưng hôm nay anh đã không còn giống như trước.

Lúc trước, anh sẽ tức giận bỏ đi hoặc tiếp tục cãi thêm mấy câu với cô, thậm chí còn có thể cho cô một cái tát, mắng cô không biết xấu hổ.

Nhưng hôm nay, anh chẳng những không cải tiếp với cô, càng không tay đánh cô, mắng có không có liêm sỉ, mà còn nhặt lại món đồ đã hỏng, muốn làm hòa với cô.

Anh thế này đúng thật là mặt trời mọc ở đằng tây.

Nhưng dù có là thế thì Tô Lam cũng không định làm hòa với anh.


Cô đã chẳng còn quan hệ gì với anh, tốt nhất là anh có thể giận đến mức bỏ đi, sau này cũng không cần quay lại nữa.

Tô Lam còn đang cúi đầu suy nghĩ thì chợt một cánh tay cầm điện thoại di động đưa qua.

Chiếc điện thoại này là của Quan Triều Viễn, trên đó có một dòng chữ, cô lười nhìn đến, lập tức gạt tay anh ra.

Nhưng tay anh lại đưa đến, hơn nữa còn tóm lấy cổ tay Tô Lam, đặt điện thoại di động vào lòng bàn tay cô, ép cô nhìn.

Tô Lam thấy rất khó chịu, lập tức ném điện thoại di động xuống đất.

Thực ra không nghe thấy cũng tốt, cô sẽ không cần phải nghe tiếng đập đồ, vậy sẽ không tự dọa mình, càng không khiến trái tim cô chịu tổn thương.

Rất lâu sau, Tô Lam liếc mắt thấy anh chậm rãi cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại di động rơi dưới giường lên, sau đó yên lặng đặt nó lên giường bệnh, bản thân thì đi đến trước cửa sổ hướng mắt nhìn ra xa.

Tô Lam vừa cúi xuống đã thấy màn hình điện thoại di động đã bị rơi vỡ, trên đó còn có một vết nứt rất lớn.


Lòng Tô Lam không khỏi chấn động! Bởi vì điện thoại của Quan Triều Viễn là hàng đắt tiền, giá của nó cũng khoảng mấy chục nghìn tệ, có thể nói là chế tác đặc biệt, giá trị cực cao.

Nhìn điện thoại, cô thấy hơi xót xa, cảm giác mới rồi bản thân có phần kích động quá.

Mấy chữ vừa nãy anh gõ ra lại đập vào mắt cô, chỉ có ba từ, hơn nữa cỡ chữ còn được chỉnh lên rất to.

"Tôi xin lỗi!"
Lúc mới nhìn thấy ba từ ấy, Tô Lam còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.

Nhưng nhìn kĩ lại, rõ ràng những chữ anh đã gõ trong lịch sử ghi chép, Tô Lam thầm thấy rất ngạc nhiên.

Anh cũng có lúc nói câu xin lỗi sao? Hình như trong từ điển của anh vốn chẳng có ba từ ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui