Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2688
“Thích, rất thích.”
Sau đó, cô như nhớ đến chuyện gì đó: “Vậy sau này có phải em sẽ được thường xuyên đến đây không?”
Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt mở miệng: “Không được.”
Để cho cô thường xuyên đến đây không phải là anh sẽ lại một mình cô đơn sao?
Tô Lam phồng mặt lên: “Nhưng đồ đạc đều đã mua hết cả rồi, cứ để như vậy chẳng phải rất lãng phí sao?”
“Ai nói là lãng phí?”
“Đương nhiên là lãng phí.
Mua đồ mới như vậy lại để ở đây cho dính bụi còn chưa phải là lãng phí sao”
Tô Lam dựa vào ngực anh, lẳng lặng nhìn khu vườn trước mặt.
Mặc dù ngôi nhà ở biệt thự trên núi Ngự Cảnh cũng rất đẹp, nhưng đây là nơi cô đã lớn lên, là nơi chứa đựng những ký ức không thể nào xóa nhòa của cô.
“Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng chúng ta cùng đến đây là sẽ không lãng phí nữa”
Nghe được giọng nói nhàn nhạt của Quan Triều Viễn, Tô Lam buồn bực nói: “Cũng chỉ còn cách như vậy…”
Không đúng!
Cô nghe tiếng như có một sợi dây thần kinh nào đó trong não bộ đột nhiên bị đứt Cơ thể Tô Lam mạnh mẽ chấn động, nhanh chóng lùi ra khỏi người anh.
Đôi mắt Tô Lam mở to nhìn Quan Triều Viễn như nhìn thấy quái vật: “Lệ, Quan Triều Viễn, anh… anh vừa nói cái gì Tô Lam có vẻ đang vô cùng sợ hãi.
Cả người lảo đảo, thậm chí lời nói cũng không được rõ ràng, Quan Triều Viễn ánh mắt thản nhiên nhìn cô: “Tai em nghe không rõ sao?”
Tô Lam mặt đỏ bừng, bất giác cảm thấy không biết để tay vào đâu: “Em, em nghe rất rõ, chỉ là, em chỉ là..”
“Lần này đến nói chuyện cũng không được nữa sao?”
Tô Lam có chút khẩn trương nằm chặt đầu ngón tay: “Không phải như vậy”
Hai tay to lớn của Quan Triều Viễn đột nhiên đưa ra, ôm cô vào trong lòng.
Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tối hôm qua nếu như em không say rượu nhanh như vậy thì nó đã lãng mạn hơn rồi..”
“Bùm!”
Tô Lam cảm thấy giống như đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi.
Cái gì cơ?
Tối hôm qua?
Tô Lam bắt đầu nhanh chóng sắp xếp lại các manh mối: Tối qua đột nhiên Quan Triều Viễn rảnh rỗi như vậy, điều này quả thực hiếm có, còn tự mình đi chọn đồ đạc, rồi cùng đi ăn.
Rõ ràng nếu như hôm qua cô không uống say thì chắc chẩn còn có chuyện khác đã được sắp xếp.
Không lẽ…
Tô Lam bỗng trở nên bối rối.
Ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm giác như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Đây, đây là lời cầu hôn sao?”
Quan Triều Viễn nhìn cô không chớp mắt: “Nếu đúng là như vậy, em có đồng ý không?”
Nếu đúng là như vậy, em có đồng ý không? Giọng nói của người đàn ông này du dương giống như tiếng đàn cello đang mê hoặc, dụ dỗ cô…
Bàn tay to của Quan Triều Viễn vòng qua eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...