Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2627
Ngại vì người này vì mình mới bị thương cho nên cô mới nhẫn nhịn: “Thế muốn làm gì?”
“Tôi muốn đi tắm”
“Không được”
Tô Lam không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: “Không những trên cánh tay anh có vết thương mà trên người cũng có.”
Nghĩ lại đến lời của Tân Tấn Tài nói với mình, Quan Triều Viễn vì cứu cô mà thậm chí bị xe đụng phải, Tô Lam cảm thấy vô cùng ấy náy.
Quan Triều Viễn nhìn cô một cái cảm thấy tôi không thể đi được à Tô Lam căn môi, thái độ cô lập tức trở nên dịu dàng vô cùng.
Cô đi tới trước mặt anh, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Cậu Quan, anh dùng loại thuốc này, vết thương sẽ rất lâu lành.
Nếu chạm vào nước, sẽ bị nhiễm trùng.”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam đang quỳ gối ở mép giường.
Cô mở to đôi mắt long lanh như nước, ngây thơ vô tội như một con nai con Bất kể kẻ nào chỉ cần thấy sự đáng thương trong đôi mắt to tròn này, chắc chắn sẽ bị không nỡ nói ra lời từ chối Ánh mắt Quan Triều Viễn tối sầm lại Đột nhiên muốn mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng hôn một cách mãnh liệt.
Chỉ tiết là tình trạng thân thể của anh bây giờ không cho phép.
Anh lên cao giọng: “Tôi có bệnh sạch sẽ.”
Tô Lam có sửng sốt một chút, cuối cùng là phản ứng lại.
Đúng rồi!
Sao cô lại quên, ông chủ Quan của chúng ta có thói quen ở sạch mà.
Ngày thường, mỗi ngày tắm ít nhất hai lần.
Mấy ngày nay vì bị thương, hình như anh đã ba ngày không tắm rồi…
Chuyện này đối với ông chủ Quan mà nói thật là không thể chấp nhận được.
Tô Lam đứng lên: “Bác sĩ Tân chẳng phải sẽ phái hai người chăm sóc đặc biệt đến đây sao? Tôi sẽ yêu cầu họ giúp anh lau người được không?”
Vừa nghe những lời này Quan Triều Viễn lập tức hướng mặt lên trời: “Không cần”
Giọng điệu của anh từ chối cực kì lạnh nhạt, nghe kĩ thì bên trong còn ẩn chứa cả sự tức giận Tô Lam vừa nghe liền biết anh đang Em không vui.
Cô vội vàng nói: “Bọn họ là những nhân viên chuyên nghiệp đặc biệt đến đây để chăm sóc, sẽ không động tới những vết thương của anh để tránh bị nhiễm trùng..”
“Hừ!”
Sự chế nhạo lạnh nhạt từ trong chóp mũi Lê Triều Viễn tràn ra.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Đúng vậy, tôi ở dơ lại còn bốc mùi, em không muốn lau người cho tôi cũng là chuyện bình thường”
*Ý tôi không phải vậy, thực sự thì tôi cũng có thể, chỉ là sợ không đủ chuyên nghiệp, lỡ động đến vết thương của anh..”
Quan Triều Viễn tiếp tục lạnh lùng: “Tôi không giống em, ngày thường thơm tho, mềm mại, tôi có ôm em đi tắm gì đó thì cũng không sao.
Chăm sóc đặc biệt cái gì đó cũng không cần, tôi tự đi được.
Mặc kệ vết thương có bị nhiễm trùng đi, dù sao cũng không quá đau”
Nhìn sự kiêu ngạo của Lê Triều Viễn, Tô Lam bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...