Chương 2597
Tô Lam nhìn bốn phía xung quanh.
Phát hiện cứ cách một khoảng, thì đều có một người vệ sĩ canh gác.
Nếu như buộc phải chạy trốn, thì có khả năng đến cả lâu đài cũng không thể chạy ra được, càng không cần nhắc đến cánh rừng ở ngoài kia.
“Tô Lam?”
Cố Đức Hiệp không thể không lớn tiếng, rất rõ ràng, anh ta đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhãn.
“Tôi, bụng của tôi đau quái”
Tô Lam đột nhiên ôm lấy bụng, đau đớn cuộn tròn nằm trên mặt đất: *A đau quá đi, cứu mạng… đau quá đi trời ơi”
Để khiến bản thân diễn một cách chân thực hơn, Tô Lam lúc ngã trên đất, còn tự mình dùng tay nhéo vào đùi của mình một cái, đau đến chảy nước mắt.
“Tô Lam, em làm sao vậy?”
Tô Lam ngã trên mặt đất, cô nhìn Cố Đức Hiệp cảm thấy rất lấy làm tiếc: “Tôi, tôi chắc là tối hôm qua ăn nhầm thứ gì đau bụng rồi.
Đức Hiệp, anh có thể nào đợi tôi một chút không, tôi đi vào phòng vệ sinh một lát đã?”
Sắc mặt của Cố Đức Hiệp, lập tức trở nên vô cùng khó xem.
“Thật đó, mười phút thôi là được.
Bụng.
của tôi quả thật rất đau luôn, hôm nay là thời khắc vô cùng quan trọng của chúng †a, tôi không muốn cứ tùy tiện như vậy”
Tô Lam chủ động cầm lấy tay của Cố Đức Hiệp, van xin một cách đáng thương.
Cô đau đến mức chảy hết cả mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch, Cố Đức Hiệp không còn cách gì đành miễng cưỡng thỏa hiệp: “Thế này đi, tôi đi cùng em vào đó.
”
Tô Lam được đỡ đứng dậy: “Không cần đâu, tôi tự vào là được rồi”
“Tôi đã nói rồi, tôi đi cùng em vào đó.
”
Sau khi đi vào phòng vệ sinh, Tô Lam lập tức nhốt mình vào bên trong.
Mà Cố Đức Hiệp thì không yên tâm đứng ở ngoài cửa canh chừng.
Anh ta dựa lưng vào cánh cửa: “Tô Lam, đừng để tôi biết là em đang giở trò đấy.
Chuyện đến hôm nay, tôi cũng không sợ nói cho em biết chân tướng, người nhà họ Lê bên kia đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi lập tức kết hôn, giúp cho bọn họ sinh một đứa con, thì có thể để cho tôi nhận tổ quy tông rồi, đến lúc đó tôi chính là cậu hai nhà họ Lê rồi, còn em sẽ là vợ của cậu hai nhà họ Lê”
Cố Đức Hiệp một bên nói chuyện, một bên vẫn thỉnh thoảng kề tai vào cửa phòng nhà vệ sinh, lắng nghe động tĩnh bên trong: “Tô Lam, đợi sau khi kết thúc hôn lễ của chúng ta, thì chúng ta sẽ cứ sống ở đây, đợi cho đến khi em mang thai, em sẽ vô cùng chiều chuộng, đối xử tốt với em”
“Con đê tiện Liễu Mộng Ngân kia, tôi chỉ qua là chơi đùa với cô ta mà thôi, thân phận của cô ta thấp hèn như vậy làm sao có thể xứng với tôi được chứ? Tô Lam, em có đang nghe tôi nói không đó?”
Cố Đức Hiệp nói cả ngày trời, nhưng mà Tô Lam bên trong không lại hề đáp lại.
Anh ta liền cau mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cốc cốc cốc!”
Anh ta liền nằm tay lại bắt đầu gõ cửa “Tô Lam, nếu như em cứ không chịu trả lời thì tôi sẽ xông vào đó.
”
Trả lời anh ta vẫn là một mảng trầm mặc không chút động tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...