“Cô.."
Tô Lam vừa nói xong đã khiến cho Phương Ngọc Hoan giận điên lên, giơ tay lên muốn đánh người.
“Tôi khuyên cô không nên đùa giỡn ngang ngược ở đây, khắp nơi đều có camera, mâu thuẫn giữa tôi và cô đều được ghi lại rõ ràng, bây giờ tôi đang trông coi một vị luật sư vàng của Giang Châu, nên tôi sẽ không ngại kiện cô một trận đấu!”
Tô Lam chỉ vào cái camera trên đầu và cảnh cáo.
Những lời của Tô Lam như đã nhắc nhở Phương Ngọc Hoan, cô ta buông thõng tay xuống, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười gian xảo: “Đúng đúng đúng, sao tôi lại quên được nhỉ? Không phải cô lại bám theo Quan Khởi Kỳ đấy chứ, tôi nói cho cô biết Quan Khởi Kỳ và Quan Triều Viễn là anh em họ với nhau, cô cho rằng Quan Khởi Kỳ không biết gì về chuyện của Quan Triều Viễn sao? Quan Triều Viễn sẽ không chơi trò chơi anh em mang chung giày như vậy đâu, cô nên từ bỏ ý định này đi!”
Mấy chữ mang cùng giày khiến Tô Lam dựng cả tóc gáy, ban đầu khi Quan Triều Viễn nói ra mấy chữ này cô đã phản ứng rất lớn, không ngờ rằng bây giờ Phương Ngọc Hoan cũng nói, cô thật sự không nhịn nổi nữa.
“Nếu cô không mau đi thì tôi sẽ không khách sáo với cô đâu!” Tô Lam kích động tiến lên một bước, chỉ tay vào Phương Ngọc Hoan nghiêm nghị cảnh cáo.
Vừa thấy thế Kiều Tâm đã vội vàng bước tới kéo cánh tay Tô Lam lại, sợ rằng cô bị kích thích sẽ làm ra chuyện gì đó liều lĩnh, dù sao thì người phụ nữ Phương Ngọc Hoan này không dễ chọc chút nào, hơn nữa bây giờ cô ta còn có Quan Triều Viễn chống lưng.
Đương nhiên Phương Ngọc Hoan tự biết rằng một mình cô ta sẽ không đánh lại hai người này, thứ mà cô ta thua thiệt thì cô ta sẽ không ngu gì mà nhận lấy.
Cho nên ngay trong giây tiếp theo cô ta đã nhanh chân lùi lại hai bước, song vẫn cố cứng miệng nói: “Tô Lam, chúng ta cùng chờ xem, rồi sẽ có người có thể trừng trị được cô thôi!”
Nói xong cô ta xoay người cất bước đi.
“Tôi khinh! Không biết xấu hổ.” Kiều Tầm nhìn theo bóng lưng Phương Ngọc Hoan mång.
Tô Lam quay đầu nhìn Kiều Tâm nói: “Vừa rồi cậu quá bốc đồng, không thể vì tớ mà đắc tội loại người như thế được, với quan hệ của cô ta và Quan Triều Viễn, sau này rất có thể sẽ liên lụy đến cậu, dù sao thì cậu vẫn còn đang làm việc ở Thịnh Thế.”
“Nếu như có một ngày cô ta trở thành bà chủ của Thịnh Thế thì tớ sẽ từ chức lập tức.” Kiều Tâm la ầm lên.
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày, tận tình khuyên nhủ: “Chỉ vì một người như vậy mà lại đạp đổ chén cơm của mình ư? Hiện tại rất khó để tìm việc làm, nhất là một công việc có mức lương như Thịnh Thế, suy nghĩ một chút cho mẹ cậu ở quê còn cần phải thuê bảo mẫu kia kìa!”
Câu nói cuối cùng phút chốc khiến Kiều Tâm ỉu xìu.
Di chứng của bệnh xuất huyết não khiến mẹ của Kiều Tâm phải sống một cuộc sống gần như không thể tự chăm lo cho bản thân, phí sinh hoạt ở Giang Châu quá cao, Kiều Tâm không đủ khả năng chi trả nên đành phải đưa mẹ về quê và thuê bảo mẫu đến chăm sóc bà ấy, cuối tuần nào Kiều Tâm cũng chạy về quê, hằng tháng cô ấy phải vật lộn với tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, tiền mời người đến chăm sóc cho mẹ và thuốc thang, nếu đổi sang một công việc khác không tốt bằng Thịnh Thế thì thật sự là không thể sống nữa.
“Ui, muộn quá rồi, cậu chắc chắn sẽ đến trễ đó!” Lúc này Tô Lam mới nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua giờ làm việc.
Kiều Tâm vừa nhìn tới đã lập tức chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại nói với Tô Lam: "Tớ đi trước, có chuyện gì sẽ liên lạc với cậu sau!”
Chiều hôm đó Tô Lam quay về xin nghỉ phép, cô mua một ít hoa quả đi thẳng đến biệt thự ở ngoại thành.
Ngày mai là cuối tuần, cô không muốn gặp Quan Triều Viễn nên chọn đi vào ngày hôm nay, thứ nhất là có thể thăm Minh An một chút, thứ hai là cô muốn xem thử có thể nghe ngóng được tin gì về thân thế của Minh An từ miệng chị Hồng hay không.
Sau khi Tô Lam bấm chuông, chị Hồng đi tới mở cửa, lúc nhìn thấy Tô Lam đứng bên ngoài cô ấy có hơi ngạc nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...