“Ừ nhỉ, nhưng tớ không biết trại trẻ mồ côi mà Quan Triều Viễn nhận nuôi Minh An là trại trẻ nào?” Tô Lam buồn bã nói.
Kiều Tâm cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu cảm thấy chị Hồng chăm sóc cho Minh An đó có biết không?"
"Nghe nói chị ấy vẫn luôn chăm sóc cho Minh An, vậy hôm khác tớ sẽ qua đó một chuyến hỏi thử cô ấy, nói thật, tớ rất nhớ Minh An." Tô Lam suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Này Tô Lam, cậu xong rồi, trước kia Quan Triều Viễn có thể mê hoặc cậu đến chết đi sống lại, bây giờ con trai của anh ấy mới lớn như vậy đã có thể khiến cậu nhớ thương mỗi ngày, nếu hai ba con họ bắt tay với nhau thì cậu còn có đường sống được à? "Kiều Tâm trêu chọc Tô Lam.
“Ngày nào cũng lấy chuyện này ra trêu tớ, tớ lại muốn xem xem người thu phục được cậu trông như thế nào.” Tô Lam trợn trắng mắt nhìn Kiều Tâm.
“Chắc người đó vẫn chưa sinh ra đâu!” Kiều Tâm cười ha ha.
Một lát sau, Tô Lam và Kiều Tâm ăn lẩu xong ra khỏi quán lẩu.
Mới đi được mấy bước, vừa ngẩng đầu, đột nhiên Tô Lam nhìn thấy có một bóng người quen thuộc trước mặt mình.
Phương Ngọc Hoan cũng nhìn thấy Tô Lam, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát.
Sau đó Tô Lam quay mặt đi chỗ khác, cô không thích người này, cũng không muốn để ý đến cô ta.
“Đúng là xui xẻo, ra ngoài ăn bữa cơm cũng gặp kẻ thứ ba được!” Kiều Tâm ở bên cạnh Tô Lam không nhịn được, cố ý nói to.
Câu này thì hay rồi, đâm ngay vào tổ ong vò vẽ!
Phương Ngọc Hoan tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn Kiều Tâm, sau đó khoanh tay nói: "Chó nhà ai mà chưa xích lại vậy? Chạy ra ngoài cắn người lung tung!"
“Cô nói ai là chó?” Kiều Tâm tức giận chỉ vào Phương Ngọc Hoan.
“Tôi không chỉ đích danh nói cô, cô tự nhận sao?” Phương Ngọc Hoan dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Kiều Tâm.
“Cô nói gì?” Tính tình Kiều Tâm nóng nảy, sao có thể nhịn được, cô ấy bước lên trước, định đánh nhau với Phương Ngọc Hoan.
Thấy vậy Tô Lam vội vàng kéo Kiều Tâm lại: "Bỏ đi, nói chuyện cùng loại chó không nhả được ngà voi làm gì?"
Lúc này, Phương Ngọc Hoan không thèm nhịn nữa: "Làm sao? Mấy người ỷ có đông người, ức hiếp một mình tôi phải không?"
“Ức hiếp cô đấy, thì sao? Kiều Tâm bước tới, đẩy Phương Ngọc Hoan một cái.
“Cô còn dám đánh người?” Phương Ngọc Hoan cũng không chịu yếu thế, tiến lên đánh Kiều Tâm.
Tô Lam sợ Kiều Tâm bị thiệt, cũng không muốn gây chuyện, bước tới chặn trước mặt Kiều Tâm, nói với Phương Ngọc Hoan: "Mọi chuyện bắt đầu là do tôi, có chuyện gì cô cử nhằm vào tôi là được, đừng động đến những người không liên quan!"
"Tô Lam, không ngờ cô cũng khá nghĩa khí, được, vậy tôi sẽ tính sổ với cô.
Cô và Quan Triều Viễn đã ly hôn, tối cảnh cáo cô, đừng quấy rầy anh ấy nữa, nếu không tôi sẽ khiến cố đẹp mặt!" Hai mắt Phương Ngọc Hoan hung tợn nhìn chằm chằm Tô Lam.
Tô Lam không hề tức giận với lời cảnh cáo của Phương Ngọc Hoan, ngược lại còn cười lạnh nói: "Tôi lại muốn hỏi có một câu, bây giờ cô và Quan Triều Viễn có quan hệ như thế nào? Hai người kết hôn rồi à? Cô lấy thân phận gì để cảnh cáo tôi?"
"Tôi..." Phương Ngọc Hoan đuối lý, sau đó hất cằm nói: "Tôi là bạn gái của Quan Triều Viễn, dựa vào điều này, tôi có thể cảnh cáo cô."
“Vậy cô vẫn nên quay về quản bạn trai của mình cho tốt, đừng để anh ấy đi khắp nơi khiêu khích phụ nữ, cô không quản được chó của mình cắn người, lại bảo người khác quản hộ, cô nói xem chuyện này có lý không?” Tô Lam lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...