"Công việc quan trọng, nhưng anh cũng phải chú ý đến thân thể của bản thân, hay buổi tối đến nhà em ăn cơm đi? Tay nghề của mẹ Trần rất tốt, gần đây em cũng học được hai món tủ." Phương Ngọc Hoan nhiệt tình mời.
“Hôm khác đi, tối nay tôi có tiệc xã giao.” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.
"Triều Viễn..." Phương Ngọc Hoan còn muốn nói gì đó.
Quan Triều Viễn ngắt lời cô ta: "Tôi còn có việc phải làm, cúp máy đây."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa kính xe, Quan Triều Viễn hơi sốt ruột nói: "Lái nhanh hơn đi!"
Lâm Minh ở phía trước trả lời: "Tổng giám đốc Quan, hôm nay là thứ sáu, bây giờ lại là thời gian cao điểm, nhiều xe quả, vốn không thể di chuyển được."
Nghe xong, Quan Triều Viễn cau mày.
Lúc này, anh có một ý nghĩ muốn giang cánh bay đến biệt thự ở ngoại ô thành phố, anh chỉ nhớ Minh An thôi sao? Chỉ sợ anh còn muốn nhìn thấy cô đang chăm sóc Minh An, đúng chứ? Nhất thời, anh cũng không thể nói rõ được.
Nửa giờ sau, chiếc xe Bentley dừng trước biệt thự.
Lâm Minh mở cửa ghế sau, Quan Triều Viễn xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự.
Bước vào phòng khách, Quan Triều Viễn nhìn thấy chị Hồng đang ôm Minh An ngồi trên ghế sô pha, chơi đùa cùng cậu bé.
“Cậu Quan, anh về rồi sao?” Nhìn thấy Quan Triều Viễn, chị Hồng lập tức đứng dậy chào.
Quan Triều Viễn nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt có chút nặng nề, hỏi thẳng: “Không phải chị bị bệnh sao?” Chị Hồng lập tức áy náy nói: “Anh Quan, mấy ngày trước tôi bị cảm, sợ lây cho Minh An, giờ tôi đã khỏe rồi nên chiều nay vội vàng trở về.
Ồ, mấy ngày này may mà có cô Tô, cô ấy đã chăm sóc Minh An rất tốt, tôi tới rồi, Minh An cũng không để cô ấy đi, cô ấy đành nhân lúc Minh An ngủ say mới rời đi.”
Nghe được lời này, Quan Triều Viễn nhíu mày, rõ ràng ánh mắt hơi mất mát, chị Hồng đứng ở đó cảm thấy rất khó xử, không biết mình đã nói sai câu gì, hay là mình không nên bị bệnh?
"Ba...!Ba..." Lúc này Minh An đang ngồi trên ghế sô pha bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn Quan Triều Viễn, vừa cười vừa gọi.
Quan Triều Viễn điều chỉnh biểu cảm, bước tới, cúi người ôm Minh An.
Đôi tay nhỏ mũm mĩm của Minh An Vỗ nhẹ lên má Quan Triều Viễn, nhìn cậu con trai đảng yêu, sắc mặt anh từ từ tốt lên...!
Vào buổi trưa hai ngày sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa, Tô Lam và Kiều Tâm hẹn nhau đến một quán lẩu gần công ty ăn lẩu.
Lúc ăn sắp xong, Kiều Tầm nhìn Tô Lam đang lơ đãng hỏi: "Này, hôm nay cậu bị sao vậy? cử lơ đãng mãi, nói chuyện mà đầu óc cậu cứ như đang trên mây."
“Tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa, hai ngày nay ăn không ngon, ngủ cũng không yên.” Tô Lam đặt đũa xuống, nói.
“Không phải cậu lại yêu đương rồi chứ?” Kiều Tâm bất ngờ mở to miệng hỏi.
“Yêu cái đầu cậu, tớ làm gì có nhiều vận đào hoa như vậy?” Tô Lam trợn trắng mắt nhìn Kiều Tâm.
“Vậy thì cậu bị làm sao?” Kiều Tâm rất tò mò.
Sau đó Tô Lam kể cho Kiều Tầm nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, cuối cùng mặt màu ủ rũ nói: "Mấy ngày này, tớ cứ nhắm mắt lại là trong đầu toàn hình ảnh của Minh An, tớ cũng không biết tại sao, cậu nói xem tớ nên làm như thế nào?"
Kiều Tâm cúi đầu suy nghĩ một lát nói: "Cậu nói xem có chuyện trùng hợp đến như vậy sao? Con của cậu đã chết, Quan Triều Viễn đến trại mồ côi nhận nuôi một đứa? Sao tớ cứ cảm thấy kì lạ?"
Lời nói của Kiều Tâm lập tức đánh thức Tô Lam, cô lập tức nói: "Tớ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ấy nói rất hợp tình hợp lý, tớ không biết có nên tin không"
"Cậu ngốc quá, cậu có thể đến trại mồ côi điều tra mà? Muốn nhận nuôi trẻ mồ côi ở trại trẻ đều phải có một bộ thủ tục đúng quy định." Kiều Tâm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...