Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Rầm, Tô Lam đóng cổng lại.

Cánh cửa đã ngăn cách cô và Quan Triều Viễn, một người ở ngoài nhíu chặt chân mày, tay ôm ngực, một người ở trong lặng lẽ rơi nước mắt.

Mãi đến rất lâu sau, khi Tô Lam không còn nghe thấy tiếng động ở ngoài nữa cô mới mở cửa ra.

Bên ngoài chẳng có ai, anh đã đi rồi.

Đêm ấy, Quan Triều Viễn yên lặng đứng dưới tầng lầu rất lâu, mãi đến khi đèn trong nhà Tô Lam tắt...!
Ba ngày sau.

Quan Khởi Kỳ đang xem hồ sơ vụ án thì điện thoại chợt đổ chuông.

Cúi đầu nhìn thấy người gọi là chị Hồng, anh ấy vội vàng bắt máy.

"Luật sư Quan, bây giờ tôi đang gặp chút vấn đề mà không biết nên làm gì?" Chị Hồng ở phía bên kia có phần nôn nóng.


Quan Khởi Kỳ căng thẳng hỏi ngay: "Chị Hồng, có phải Minh An xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không không, Minh An vẫn ổn, là tôi...!Tôi bị cảm nặng, giờ đang sốt cao.

Tôi sợ lây cho Minh An nhưng lại chẳng biết nên nhờ ai đến chăm sóc Minh An giúp.

Luật sư Quan, anh nghĩ tôi nên làm gì đây? Sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu ớt, lây bệnh cho bé thì không hay!" Chị Hồng sốt ruột nói.

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ cúi đầu ngẫm nghĩ nói: "Vậy để tôi qua bên môi giới tạm tìm một bảo mẫu đến làm thay chị vài hôm, chị cứ về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi."
"Không được đầu luật sư Quan, bây giờ bảo mẫu tốt xấu lẫn lộn, có kẻ còn bắt cóc cả đứa nhỏ, huống hồ cậu chỉ tìm bảo mẫu tạm thời thôi.

Ngộ ngỡ Minh An xảy ra chuyện gì, lúc cậu Quan về tôi không biết ăn nói thế nào." Chị Hồng lập tức phản đối kế sách của Quan Khải Kỳ.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hai hôm nay tôi phải lên tòa, dù có không lên thì tôi cũng không biết chăm sóc trẻ con?" Quan Khải Kỳ bất lực đáp.

Chị Hồng do dự trong chốc lát rồi lại đưa ra đề xuất: "Luật sư Quan, vậy cậu có họ hàng nào là con gái hay bạn bè thân thiết gì đó không? Nhờ họ thay tôi vài ngày là được."
"Được rồi, để tôi nghĩ đã, tôi sẽ tìm người sang chỗ chị ngay." Nói rồi Quan Khải Kỳ lập tức cúp máy.

Quan Khải Kỳ mặt mày ủ dột ngồi trước bàn làm việc ngẫm nghĩ mấy phút cũng không nghĩ ra bên cạnh có người quen nào là nữ mà còn khiến anh ấy thấy vên tâm

Minh An...!
Lúc này, đột nhiên của phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

"Vào đi!" Quan Khải Kỳ nói.

Tô Lam mở cửa tiến vào, đặt báo cáo tài chính lên bàn làm việc của Quan Khải Kỳ: "Luật sư Quan, đây là báo cáo tiền lương tháng trước, anh xem thử xem.

Nếu không có vấn đề gì thì kí tên đi."
Quan Khải Kỳ nhận lấy bản báo cáo, còn chẳng nhìn một cái đã ký tên, sau đó đưa lại cho Tô Lam.

Tô Lam nhìn báo cáo cau mày nói: "Luật sư Quan, anh còn chẳng thèm xem."
Mặc dù báo cáo tiền lương có mẫu sẵn theo quy định nhưng ông chủ vẫn phải xem qua, anh ấy làm vậy khiến Tô Lam cảm thấy không đúng lắm.

"Tôi luôn yên tâm với cách làm việc của cô, cứ phát lương theo báo cáo đấy là được." Quan Khải Kỳ tiện tay quăng bút qua một bên, sau đó đứng dậy đi tới đi lui trước khung cửa sổ sát đất.

Thấy biểu cảm sầu muộn trên gương mặt anh, chân mày Tô Lam cũng giãn ra nhiều.

Cô cầm báo cáo xoay người đi ra cửa.

Lúc này, Quan Khải Kỳ Quay lại đúng lúc bắt gặp bóng lưng Tô Lam, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, anh ấy gọi ngay Tô Lam lại: "Đợi chút!"
"Còn chuyện gì nữa à?" Tô Lam quay đầu nhìn Quan Khải Kỳ, chắc là anh ấy định xem lại báo cáo lần nữa chăng?
"Tô Lam, cô có thể giúp tôi một việc không? Tôi thực sự không tìm ra ai phù hợp nữa!" Quan Khải Kỳ bước đến tóm lấy vai Tô Lam đầy nôn nóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận