Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chết tiệt, trên người cô là bộ đồ ngủ mỏng tang, bên trong không mặc nội y, chỉ có thể dùng hai cánh tay ôm lấy ngực mình.

Ký ức không tốt của lần trước lại ập đến trong não, Tô Lam lập tức căng thẳng, tối nay anh tìm đến chắc chắn không có ý tốt.

Lúc này trong lòng Tô Lam thầm quyết tâm: Nếu như lần này anh còn dám làm loạn, cô nhất định sẽ đấu với anh đến cùng.

"Chẳng muốn thế nào cả, sáng mai tôi đi công tác, chỉ muốn đến gặp em chút thôi." Quan Triều Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Lam.

"Gặp tôi? Đây là cách anh dùng để gặp tôi sao? Giờ tôi và anh chẳng còn quan hệ gì nữa, anh nên gõ cửa trước, tôi cho phép anh mới được vào, biết không?" Tô Lam quát lên với anh.

"Tôi gõ cửa em sẽ cho tôi vào sao? Tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của hàng xóm, bởi vì cho dù tôi có gõ cửa, em cũng không mở cửa cho tôi." Mặt Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm Tô Lam.

Nghe anh nói vậy, phổi Tô Lam như muốn nổ tung vì tức giận! Cô nhìn xung quanh rồi xoay người đi vào nhà bếp.


Quan Triều Viễn đứng đó, nhíu mày, không biết cô định làm gì.

Mười giây sau, Tô Lam đi ra khỏi nhà bếp, trên tay là một con dao.

Thấy dáng vẻ của Tô Lam như vậy, Quan Triều Viễn không khỏi nở nụ cười.

"Anh cười gì?" Tô Lam còn cho rằng ít ra anh cũng thấy hơi sợ, thế mà anh còn đứng đó cười nghiêng ngả.

"Em chém tôi vài nhát thì trong lòng sẽ rất vui sao?" Đột nhiên Quan Triều Viễn không cười nữa, hỏi.

"Đúng!" Tô Lam tức giận, lập tức nói to một chữ.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn chẳng hề sợ hãi, đi đến trước mặt Tô Lam, mở hai tà áo vest ra nói: "Đã vậy thì em chém tôi vài nhát đi!"
Nghe anh nói vậy, Tô Lam sửng sốt, nhìn bộ ngực trong bộ áo vest, tay cầm dao làm bếp của cô hơi run lên.


Sao cô có thể chém xuống được chứ? Ý định ban đầu của cô chỉ là hù dọa anh, để anh không tới làm phiền cô.

Đừng nói chém người, ngay cả chặt gà chặt vịt cô còn không dám.

Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam thật lâu, khỏe môi anh chợt cong lên một nụ cười, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay của Tô Lam.

"Em không dám chém tôi, đừng lừa mình dối người nữa!"
"Ai nói tôi không dám?" Tô Lam vẫn mạnh miệng.

Quan Triều Viễn lấy đi con dao trên tay Tô Lam, cô không khỏi nhíu mày nghĩ: Sao mình lại vô dụng như vậy? Không có vũ khí, cô chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt.

Thật ra chính cô cũng không hề hay biết, dù trong tay cô có vũ khí gì đi nữa, đối phương vẫn có thể chế ngự cô.

Quan Triều Viễn đạt dao lại phòng bếp, Tô Lam cũng sa sút tinh thần, ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Đến khi Quan Triều Viễn trở lại, Tô Lam không khỏi tủi thân, vừa khóc vừa trách móc: "Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Ban đầu anh nói muốn kết hôn, được, tôi kết hôn với anh, sau đó anh lại đòi ly hôn, được, tôi ly hôn với anh, đã ly hôn rồi, sao anh cứ dây dưa với tôi mãi thế? Không phải anh đã có Phương Ngọc Hoan sao? Chẳng lẽ anh muốn một chân đạp hai thuyền? Cho dù tôi đồng ý, anh cũng nên hỏi xem Phương Ngọc Hoan có đồng ý hay không chứ
Tô Lam rơi nước mắt khiến Quan Triều Viễn nhíu mày, anh im lặng không nói gì, cuối cùng lấy khăn tay từ trong túi ra, ngồi xổm xuống, vươn tay lau nước mắt cho Tô Lam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận