Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Lời nói của Tô Lam làm cho Phương Ngọc Hoan tức giận, cô ta nói với vẻ khinh bỉ: "Cô nói gì? Cô muốn bị đánh sao?"
Nói xong thì Phương Ngọc Hoan giơ tay muốn đánh Tô Lam.
Tô Lam vươn tay nắm giữ cổ tay của cô ta, lạnh lùng nói: "Phương Ngọc Hoan, cô quậy đủ chưa? Tôi đã nhẫn nhịn cô lâu lắm rồi! Không phải có muốn có Quan Triều Viễn sao? Tôi đã cho cô, còn chuyện có thể khiến anh ta cưới cô hay không, đó là chuyện của bản thân cô.”
Mặc dù Tô Lam không biết rốt cuộc Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan đã kết hôn hay chưa, nhưng theo lời nói lúc nãy của Quan Khởi Kỳ thì cô đã hiểu ra, anh ta nói Phương Ngọc Hoan không phải là người của nhà họ Quan.Vậy là Quan Triều Viễn vẫn chưa kết hôn với cô ta.
Cô không biết vì lý do gì Quan Triều Viễn không cưới Phương Ngọc Hoan, tuy chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng cô cảm thấy phiền khi Phương Ngọc Hoan cứ liên tục bám lấy cô không buông, giống như cô là kẻ thù kiếp trước của cô ta!
Nói xong,Tô Lam thả tay đẩy Phương Ngọc Hoan ra, sau đó đi thẳng về phía cửa.
“Tô Lam, cho dù bây giờ Quan Triều Viễn không cưới tôi, anh ấy cũng đã vứt bỏ cô!” Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng hát của Phương Ngọc Hoan.
Tô Lam không hề dừng bước, đi thẳng ra ngoài.
Thầm nghĩ: "Cô ta bị chó cắn một miếng nhưng không thể cắn lại con chó một miếng để trút giận, cô chẳng muốn vướng vào loại người như Phương Ngọc Hoan, người giống như cô ta chính là oán phụ trời sinh."
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tô Lam quay người đi về phía sảnh bữa tiệc, nhưng mới vừa đi được vài bước, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay to nắm giữ lại!
Cô hoảng sợ quay đầu thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, còn chưa kịp nói là anh đã kéo mình ra đến cánh cửa cuối hành lang.
Rời khỏi hành lang, thẳng đến vườn hoa nhà của ông Lý, nơi hoa cỏ rậm rạp ánh đèn ảm đạm khác với ánh đèn huy hoàng và huyên náo rực rỡ của sảnh bữa tiệc.
“Anh đưa tôi đến đây để làm gì?” Tô Lam dùng sức hất tay của Quan Triều Viễn ra.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Quan Triều Viễn cau mày nói.
“Tôi không muốn nghe!” Nói xong, Tô Lam xoay người chuẩn bị quay lại bữa tiệc.
Quan Triều Viễn bước lên phía trước chặn đường cô, khiến Tô Lam phải vùng vẫy một hồi: “Anh buông tôi ra, có nghe không?”
Quan Triều Viễn không những không buông cô ra, ngược lại còn nắm chặt vai cô: “Cô có biết Khởi Kỳ em ấy đã có bạn gái rồi không? Cách làm của cô bây giờ là kẻ thứ ba chen chân vào cô có biết không?”
Nghe những lời này, Tô Lam sững sờ!
Mặc dù cô không có bất kỳ tình ý gì với Quan Khởi Kỳ, nhưng cô thực sự không biết anh ấy đã có bạn gái.
Nhưng do sự sững sờ của Tô Lam lại khiến Quan Triều Viễn hiểu lầm là cô đang quan tâm đến Quan Khởi Kỳ, cho nên anh lại càng tức giận hơn, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Khởi Kỳ và Tưởng Vân đã hẹn hò nhiều năm, với lại mối quan hệ này cũng đã được hai nhà Quan Tưởng đồng ý, cho nên cô không có cơ hội làm vợ của Khởi Kỳ đâu, vậy nên từ bây giờ tốt nhất cô lập tức vạch rõ ranh giới với Khởi Kỳ, chuyện này truyền ra ngoài không chỉ tổn hại đến danh dự của cô, mà nhà họ Quan chúng tôi cũng rất mất mặt, dù sao tôi cũng không muốn anh em mang chung giày!”.
Những lời nói lúc nãy Tô Lam có thể hiểu được, nhưng bốn từ sau cùng anh em mang chung giày khiến cô tức hộc máu, như kiếm đã tuốt vỏ, bốn từ này quả thật là sỉ nhục người khác.
Dường như anh chưa từng coi mình là người phụ nữ đúng đắn, ở trong lòng anh cô chỉ là con điếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...