Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2274
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam và Tô Duy một Hưng một cái.
Anh cũng không nói gì mà lặng lẽ quay người đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh VIP ở bên cạnh “Đại cả, anh bảo em ở chỗ này rốt cuộc là để làm gì vậy?”
Tân Tấn Tài dùng vẻ mặt đang vô cùng nghỉ ngờ nhìn Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn lấy một chiếc phong bì da châu ra rồi đưa cho anh ta: “Làm giám định quan hệ cha con một lần nữa đi”
“Hả?” Vẻ mặt của Tần Tấn Tài có chút mơ hồ: ‘Là tóc của ai vậy?”
“Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ”
“Giám định với anh sao? Hì hì.
”
Con ngươi của Quan Triều Viễn lập tức phát ra khí lạnh.
Tân Tấn Tài thấy vậy cũng vội vàng le lưỡi: “Em biết rồi, cùng Vương Tiến Phát, Vương Tiến Phát.
”
Nói đến đây, anh ta lại cảm thấy có chút nghi hoặc: “Đại ca, anh nghi ngờ lần giám định quan hệ cha con trước đây có vấn đề sao?”
Quan Triều Viễn nhíu mày.
Đây là giác quan thứ sáu của anh.
Anh vẫn luôn cảm thấy với loại gen như của Vương Tiến Phát thì không sinh ra những đứa con đáng yêu đến như vậy.
“Có vấn đề hay không, chẳng phải một lát nữa sẽ biết hay sao?”
Tân Tấn Tài nghe Quan Triều Viễn nói mấy câu thần bí như vậy thì lập tức trở nên có chút mơ hồ.
“Nhanh nhất thì khi nào sẽ có kết quả?”
“Em sẽ làm thêm giờ một chút, nhanh nhất là sáng sớm ngày mai.
”
Quan Triều Viễn gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, trợ lý Lâm cũng xuất hiện ở bệnh viện.
Quan Triều Viễn cũng đưa cho anh ta một cái phong bì da trâu giống như vậy rồi bảo anh ta mang đến bệnh viện đã làm giám định cho Tô Duy Hưng và Vương Tiến Phát và bảo bọn họ làm lại một lần nữa.
“Cô nói cái gì cơ?”
Giọng nói của Vương Bích Vân như là bị xé rách.
Bà ta cầm điện thoại di động mà lo lắng đi ra ngoài ban công: “Tô Bích Xuân, cô vừa nói cái gì vậy? Nói lại một lần nữa đi.
”
Đầu bên kia của chiếc điện thoại di động truyền đến giọng nói có chút uể oải của Tô Bích Xuân: “Chị Vương, tôi cố ý thông bảo cho chị biết, Quan Triều Viễn đang hoài nghi kết quả giám định quan hệ cha con mà chúng ta đã làm trước đó có vấn đề, cho nên anh ta đã gửi mẫu đến đây một lần nữa”
Vương Bích Vân nhíu mày: “Tô Duy Hưng vốn là con cháu của nhà học Vương chúng tôi.
Cậu ta muốn làm thì cứ để cho cậu ta làm, cuối cùng cậu ta cũng chỉ có thể tự vả vào mặt mình mà thôi.
”
“Ha ha ha, chị Vương à, tôi thật sự không biết có nên nói phản ứng này của chị thật đáng yêu hay nên nói là gì đó”
Tô Bích Xuân giễu cợt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...