Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2265
Không có tiếng đáp lại.
Bên kia rất yên ảng Vừa rồi anh đi đến con suối ở bên cạnh vách đá đen, chẳng lẽ anh đã ngã xuống dưới rồi?
Vì tưởng tượng vậy nên trong lòng Tô Lam lại càng thêm lo sợ.
Cô dò dẫm đi tới bên kia: “Quan Triều Viễn, anh nói chuyện đi? Lê Triều Viễn… Anh đừng như vậy, tôi sợ lắm… Tôi! A”
“A!” Khi Quan Triều Viễn nâng người từ trong nước lên, phía sau anh đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh rơi xuống nước nặng nề.
Anh kinh hãi, nhanh chóng chạy lại: “Tô Lam?”
Đèn pin nhấp nhoáng lên, lại phát hiện bên cạnh vị trí vừa rồi của bọn họ có một hồ nước lớn.
Áo khoác âu phục của anh rơi xuống bên cạnh bờ hồ, mặt nước còn có những gợn sóng nước, nhưng lại không nhìn thấy dấu vết Tô Lam giấy giụa.
Chẳng lẽ cô lại không biết bơi sao?
“Đáng chết!”
Quan Triều Viễn chửi thầm một tiếng, anh không nói hai lời, một bước nhảy vào trong nước.
Nhiệt độ trên núi giữa đêm khuya vốn dĩ rất thấp, nhiệt độ trong nước lại càng lạnh lẽo thấu xương.
Lúc anh nhảy xuống, đã cảm thấy lạnh đến run rẩy, chứ đừng nói đến người phụ nữ nhỏ bé kia?
Với ánh sáng mờ nhạt, anh lặn sâu xuống nước nhiều lần.
Rốt cuộc đến lần lặn xuống thứ tư, anh đã tìm được Tô Lam.
Chân cô bị những loài cỏ dưới nước quấn lấy, cơ thể đã không còn động tĩnh nào nữa.
Quan Triều Viễn cúi đầu chửi thâm một šng, rồi nhanh chóng bơi qua cứu cô “Ào ào!”
Người phụ nữ nhỏ nhắn được anh đưa lên bờ, anh mạnh mẽ truyền không khí cho cô, đồng thời nhấn vào ngực cô.
“Phụt! Khụ khu!”
Tô Lam đột nhiên phun ra một ngụm nước, rốt cục cũng sống sót trở về.
Nhưng trên người cô lạnh lẽo, giống như bị rót chì, không thể nhúc nhích được.
Quan Triều Viễn nhíu mày thật chặt, từng ngụm từng ngụm làm hô hấp nhân tạo cho cô.
Sau khi nhấn mạnh lên ngực mấy chục cái, anh mạnh mẽ nâng cơ thể cô lên, dùng sức vỗ sau lưng cô.
“Khụ khụ!”
Tô Lam ho ra rất nhiều nước, hô hấp rốt cuộc cũng thuận lợi.
Đôi mắt cô cũng chậm rãi mở ra.
Quan Triều Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh lại trở nên căng thẳng: “Em là heo sao? Sao lại không biết bơi chứ?”
Khi còn bé, lúc học bơi Tô Lam đã bị sặc nước, cho nên đến bây giờ cô đều có nỗi ám ảnh với việc bơi.
Vừa rồi lúc rơi xuống nước, cô đã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, thật vất vả mới cứu được cái mạng nhỏ, mà cô lại bị Quan Triều Viễn la mắng Cô nghẹn ngào hai cái, trong nháy mắt lập tức khóc ra Hơn nữa, càng lúc càng khóc dữ dội hơn.
Tiếng khóc cũng ngày càng lớn!
Nhìn như vậy, cô có bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...