Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2245
Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chi đều là con của cô, Duy Hưng lại đang bệnh, cô không thể tức giận được.
Nhưng mà Quan Triều Viễn này thật sự rất giỏi! Anh cố ý thông đồng với hai đứa trẻ lừa mình đăng ký kết hôn, cô nhất định phải hỏi chuyện này cho ra lẽ.
Trông thấy Tô Lam hung dữ nhìn vào bó hoa màu xanh, trong lòng Tô Duy Hưng dâng lên một cảm giác không rõ ràng.
Cậu bé kiếm cớ lén trốn vào nhà vệ sinh, sau khi đậy nắp bồn cầu thì cậu bé mới ung dung ngồi xuống, cậu bé gọi một cuộc điện thoại đi.
Sau ba hồi chuông, điện thoại có người nhận âu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút mệt mỏi của Quan Triều Viễn.
“Hửm?”
“Cha, khi nào cha về nước?”
Quan Triều Viễn liếc nhìn bầu trời tối om bên ngoài cửa sổ, anh nheo mắt nói: “Con lại hack tập đoàn Quan Thiên nữa à?”
Tô Duy Hưng lè lưỡi nói: “Ai bảo cha.
không báo cáo hành tung cho mẹ, cha còn trách con sao? Nhưng mà, sao cha lại biết là con?”
“Làm sao mà cha không biết cho được, vào ngày hội vận động gia đình, trang web chính thức của tập đoàn Quan Thiên đột nhiên bị haok, tài liệu đen của giám đốc Marketing bị phơi bày, con dám nói không phải do con làm ư? Thế nào? Con làm hacker đến nghiện luôn rồi à?2”
Giọng nói của Lê Triều Viễn đầy lười biếng, chứa ba phần không vui, bảy phần nuông chiều.
Tô Duy Hưng khịt mũi: “Ai kêu vợ ông ấy bắt nạt mẹ con! Ây, không nói đến chuyện này nữa, cha vẫn chưa trả lời câu hỏi của con đâu?”
Quan Triều Viễn quay đầu liếc nhìn phòng bệnh đãng sau, qua lớp kính dày, anh có thể nhìn thấy một người thanh niên đang năm trên giường bệnh.
Ở phía đầu giường, đội ngũ gồm các bác sĩ hàng đầu đang gấp gáp bàn bạc phương án.
“Còn một tuần”
“Hả? Còn tận một tuần à?”
“Sao thế?”
“Con thấy cha nên tranh thủ thời gian đi, vì hình như Tô Lam có chỗ nào đó kì lạ lắm”
“Không phải cô ấy đã nhận hoa hồng rồi sao?”
“Nhưng mà ánh mắt mẹ nhìn hoa hồng….
Có chút hung dữ” Tô Duy Hưng không kìm được rùng mình một cái: “Cha tự cầu phúc đi!”
“Tô Duy Hưng, con thành thật khai báo đi, có phải con lại gây rắc rối rồi không?”
Tô Duy Hưng lúng túng ho khan hai tiếng: “Cũng không tính là gây rắc rối, chỉ là lương tâm của con bị cắn rứt, cho nên con nói cho mẹ biết chuyện con với cha thông đồng lừa mẹ thôi”
*.
.
Trên mặt Quan Triều Viễn đầy những vạch đen.
Hơn hai tháng hòa thuận, anh đã hiểu nhiều hơn về tính cách của con mèo hoang nhỏ đó, cô chỉ thích nhẹ nhàng mềm mỏng chứ không thích cứng rần.
Còn nữa, điều khiến cô không thể chấp nhận nhất chính là bị lừa dối, nếu như cô thật sự tức giận lên thì sẽ thành một con thú mẹ hung dữ có thể căn người.
Đột nhiên Quan Triều Viễn cảm thấy đau đầu: “Hành động giết địch một ngàn hại mình tám trăm này của con thật sự rất nhàm chán đấy”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...