Chương 2156
Cửa lớn của gian phòng bị đẩy ra, Tô Ki Thư đi vào trong trước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quan Triều Viễn đang năm trên giường.
Sắc mặt Quan Triều Viễn tái nhợt, cả người lộ ra vẻ thờ ơ và xa cách.
Hai người Tô Mỹ Chí và Tô Duy Hưng cũng bị sự lạnh lùng của anh dọa cho sợ, đứng trước cửa không dám đi vào.
Lục Anh Khoan vội đứng dậy: “Cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ, để cha và mẹ của hai người trò chuyện đi, lát nữa chúng ta vào được không nào?”
“Nhưng mà Mỹ Chỉ muốn cha.
.
” Tô Mỹ Chỉ ngậm miệng lại, còn định giãy dụa phản kháng lại.
Nhưng Tô Duy Hưng lại nắm lấy khuôn mặt của cô em gái: “Tô Mỹ Chỉ đừng có làm loạn nữa.
”
Nói xong, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Lục Anh Khoa: “Chú Khoa, bệnh viện có máy tính để bọn cháu chơi một chút không?”
“Đương nhiên là có, ngay phòng nghỉ bên cạnh, chú đưa hai đứa qua đó.
”
Sau khi Lục Anh Khoa đưa hai đứa trẻ để phòng nghỉ bên cạnh, liền đóng cửa rời đi.
“Anh à, em muốn chơi với cha cơ” Hốc mắt Tô Mỹ Chỉ đỏ ửng, tủi thân mà đứng bên cạnh anh trai.
“Thực sự là một đứa ngốc, chẳng lẽ em không thấy cha và mẹ đang cãi nhau sao?”
“Cãi nhau? Mỹ Chi không muốn cha cãi nhau với mẹ, hu hu…Anh à, tại sao cha và mẹ lại cãi nhau? Có phải sau khi bọn họ cãi nhau sẽ không cần chúng ta nữa không?”
“Muốn biết tại sao cha và mẹ cãi nhau, vậy thì em ngậm miệng lại cho anh” Tô Duy Hưng ngậm que kẹo trong miệng, ngồi xếp bằng trước máy tính, ngón tay bay lượn.
Lần lượt từng trang web bị cậu bé phá tan, mười phút sau cậu bé xâm nhập được vào camera theo dõi của ngôi nhà tình yêu.
Rất nhanh liền phát hiện được vài ngày trước, có bóng hình của đoàn người Tô Lam.
Trong phòng bệnh VI, Tô Lam nhìn thấy đùi Quan Triều Viễn đang được băng bó Tràn đầy đề phòng và tức giận, sau khi đã bớt tức giận đi một ít, cô có chút do dự mà bước đến bên giường: “ Vết thương của anh… AI”
Cô còn chưa nói xong, liền cảm thấy tay bị siết chặt, giây tiếp theo cả người liền bị túm rơi vào trong lòng anh Hai người đều ngã lên trên giường bệnh “Lệ.
”
Tô Lam quay đầu lại, vừa mới định gọi tên của anh, môi đã bị chặn lại Nụ hôn này vô cùng nóng bỏng.
Mãi đến khi bị anh căn lỗ tai, cảm thấy ngón tay lạnh lẽo đang chậm rãi tiến vào trong vạt áo.
Đêm đố, anh giống như là dã thú vậy, trong nháy mắt lại hiện lên trong đầu.
Cô căn bản không thể đối phó lại với anh!
Nghĩ đến sự thê thảm sau khi mình bị anh bắt nạt, cả người Tô Lam liền run lên.
“Đừng mà!”
Cô vô thức mà hét lên một tiếng, xoay tay mà đẩy anh ra Mà vừa chạm phải đùi của Quan Triều Viễn, anh kêu lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhợt nhạt, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã chảy ra.
Tô Lam hoảng sợ mà lui đến đầu giường, đề phòng mà nhìn Quan Triều Viễn, nước mắt đầy ắp trong hốc mắt.
Dáng vẻ đáng thương kia, cứ giống như là gặp con thú dữ tợn vậy.
Quan Triều Viễn cúi đầu, cười lạnh: “Sao nào? Bác sĩ Tô em đừng quên, chúng ta đã ký giấy kết hôn rồi, đây là nghĩa vụ em phải làm.
Hay là nói… em đang giữ thân vì đàn anh kia của em?”
Anh không hề quên ngày hôm đó lúc anh và Tô Bích Xuân đi đến khoa nam, đã thấy được một màn đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...