Tô Yên nói một câu.
“Mẹ, sao mẹ lại không nhìn ra gương mặt thật của Tô Mạnh Cường chứ? Ông ta thấy mẹ có giá trị lợi dụng vì thế mổi dỗ vài câu, không có giá trị lợi dụng ông ta sẽ chẳng thèm quan tâm mẹ!”
“Tô Yên!” Tô Lam sợ mẹ sẽ chịu không nổi, nhanh cản lại.
Nhưng mà lần này Sở Thanh Diên lại ngẩng đầu nói: “Bây giờ mẹ đã hiểu rồi, sau này sẽ không nghe ông ta sắp xếp nữa, các con cứ chờ xem đi!” Nói xong bà ấy cúi đầu ăn từng miếng cơm.
Tô Lam và Tô Yên thấy vậy thì liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thấy vô cùng vui vẻ, nếu mẹ có thể hoàn toàn bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại thì không có gì là tốt hơn.
Đêm giao thừa, Tô Lam ở lại trong nhà.
Hai chị em vẫn ở trong một căn phòng, Tô Yên có hơi xấu hổ nói: “Chị, em xin lỗi vì chuyện lần trưổc!”
Tô Lam vừa ngẩng đẩu đã nhìn thấy vẻ áy náy trên mặt Tô Yên, cười nói: “Đều đã qua rồi, chúng ta vẫn là chị em tốt.
”
“Vậy chị dọn về nhà ở đi?” Tô Yên nhanh chóng nói.
“Chị muốn tìm một căn nhà ở gần công ty, đỡ phải qua lại chạy, tốn thời gian đi lại.
” Tô Lam nói.
“Cũng phải.
” Tô Yên gật đầu.
“Đúng rồi, em và anh ta…” Thật ra Tô Lam rất quan tâm chuyện của Tô Yên và Trịnh Hạo, nhưng lại sợ hỏi đến sẽ ảnh hưởng đến tình cảm chị em, cho nên muốn nói lại thôi.
Nhưng mà Tô Yên lại rất hào phóng nói: “Bây giờ anh ấy đối xửvổi em rất nghiêm khắc, cũng không hề đùa vui, hớn nữa còn hay tránh né em, cho nên bây giờ em chỉ có thể cố sức học tập.
”
Tô Lam nghe được lời này đã thấy an tâm, nghĩ thầm: Trịnh Hạo nói rất giữ lời, trong lòng cô thầm thấy biết ớn anh ta.
“Có điều tình cảm của em dành cho anh ấy sẽ không thay đổi, anh ấy không muốn tình thầy trò vậy thì em có thể chờ đến lúc mình tốt nghiệp rồi theo đuổi anh ấy, anh ấy chính là mục tiêu cuối cùng của em!” Tô Yên giơ tay cổ vũ chính mình nói.
Tô Lam nghe cô ấy nói vậy thì nhíu mày.
Cô còn cho rằng Tô Yên đã nghĩ thông, hóa ra cô ấy lại càng ngày càng lún sâu vào con đường tên Trịnh Hạo này…
Nửa năm sau.
Nháy mắt lại đến mùa hè giữa năm.
Tô Lam trải qua nửa năm nỗ lực, cô chẳng những qua thời gian thử việc, hơn nữa còn rất được Quan Khởi Kỳ coi trọng, có thể nói là cô có thể xuôi gió xuôi nưổc ở văn phòng luật sư Khải Vy.
Có tiền lương cao, Tô Lam thuê một phòng ở cạnh công ty, mỗi ngày đều có thể tiết kiệm phần lổn thời gian đi lại trên đường, cô không từ bỏ ưổc mơ ban đâu, toàn bộ thời gian rãnh rỗi đều dùng học tập để thi Tài chính cao cấp.
Tuy rằng công ty cách tòa nhà Thịnh Thế rất gần, nhưng mà Tô Lam cũng không thường gặp người cô không muốn gặp.
Thật ra có hai lần cô ngẫu nhiên nhìn thấy chiếc Bentley màu đen kia, nhưng mà lẩn vào cùng chạy lưổt qua cô, nhưng cô vẫn nghe được tiếng tim mình đập nhanh nhưtrưổc.
Thỉnh thoảng khi đi ngang qua, cô sẽ ngẩng đầu nhìn tòa nhà Thịnh Thế từng vô cùng quen thuộc vổi cô, nhưng mà chỉ nhìn một cái rồi đi ngay.
Cô biết là cô phải nên quên hết những chuyện cũ đi, nhưng mà việc cô có thể làm bây giờ là cho chúng nó phủ bụi dưổi đáy lòng, muốn quên hết có lẽ cần có thời gian, có điều cuối cùng cô đã
đứng dậy lần nữa, đây mổi là điều quan trọng nhất.
Buổi sáng hôm nay, Tô Lam đang xem bảng hạch toán tháng trưổc, đột nhiên di động vang lên.
Sau khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia vang lên giọng nói của Quan Khởi Kỳ: “Tô Lam, trong văn phòng tôi có một vị khách,
Tại đây có hình ảnh
.