Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Đây là câu nói mà năm nào cô phát lì xì cho Tử Yên đều nói, ban đầu cho rằng năm nay sẽ không được nói, nhưng không ngờ ông trời vẫn cho cô cơ hội.
“Suy nghĩ của em cũng sẽ lớn thêm một tuổi.
” Những lời này cũng là câu trả lời hằng năm của Tô Yên.
Tô Lam cong môi cười, sau đó đi vào phòng bếp,
Sở Thanh Diên đang nấu món canh cuối cùng.
“Mẹ, con về rồi.
” Tô Lam xum xoe nói.
“Đừng, nhanh rửa tay đi!” Sở Thanh Diên đánh nhẹ lên mu bàn tay Tô Lam.
“Biết rồi.
” Trưổc kia cũng như vậy, Tô Lam xoay người cười hì hì đi vào nhà vệ sinh.
Tất cả đều đã quay lại, nhà vẫn là nhà, người thân vẫn là người thân của cô.
Tết năm nay vẫn như năm trưổc, mà cô đã bưổc ra khỏi tâm trạng u ê vì thất tình, cô vẫn là con gián đánh mãi không chết!
Mười lăm phút sau, trên bàn cơm bày đầy thức ăn Sở Thanh Diên nấu, còn đặc biệt mở một chai rượu vang đỏ.
“Có thể ăn được chưa?” Đã lâu không ăn đồ ăn mẹ nấu, Tô Lam nóng lòng không chờ nổi.
Sở Thanh Diên không trả lời cô, mà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường như đang nghĩ gì đó.
Tô Lam quay đầu khó hiểu nhìn Tô Yên, Tô Yên bĩu môi nói: “Mẹ mổi vừa gọi điện thoại bảo Tô Mạnh Cường về nhà ăn cơm trưa.
”
Tô Lam nghe thấy vậy thì nhíu mày, nhưng lại không phản ứng mạnh nhưtrưổc, dù sao quan hệ
giữa cô và mẹ vừa hòa hoãn lại, cô không muốn vì một người như Tô Mạnh Cường mà lại xảy ra xung đột lần nữa.
“Mẹ đi gọi điện thoại.
” Sở Thanh Diên suy nghĩ một chút, cầm di động đứng dậy đi gọi điện thoại.
“Ông ta vẫn thường xuyên đến đây sao?” Tô Lam hỏi Tô Yên.
Tô Yên bĩu môi, trả lời: “Từ sau khi chị dọn ra thì có về hai lần, lần nào đến cũng hỏi mẹ rằng chị và anh rể còn khả năng quay lại không, ngồi chưa nóng đít đã đi, nhưng mà chỉ có mẹ nhìn không rõ thôi!”
Tô Lam biết chắc chắn hôm nay Tô Mạnh Cường sẽ không đến, bình thường ông ta cũng phải lừa gạt Hồ Tinh mđi có thể đến được, hôm nay là ngày cả nhà đoàn viên, dù thế nào ông ta cũng không thể giả bộ không biết để lừa gạt bà ta được.
Sau đó Sở Thanh Diên uể oải ngồi xuống bàn cdm, nói một câu.
“Ăn cdm đi!”
Dù sao Tô Yên cũng còn nhỏ, lập tức cầm đũa gắp đồ ăn.
Đương nhiên Tô Lam có thể nhìn ra vẻ mặt không vui của mẹ, trong lòng rất hụt hẫng, nhưng cô đã trả qua nhiều việc như vậy, đại khái cô vẫn có thể hiểu cho mẹ, nếu một người phụ nữ yêu một người đàn ông thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ người đàn ông ấy ra khỏi cuộc đời của mình.
“Mẹ cũng ăn đi!” Tô Lam gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong chén Sở Thanh Diên.
“ừ.
” Sở Thanh Diên cúi đầu ăn, nhưng lại thấy nhạt như nưđc ốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...