Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Câu trả lời làm ba người phỏng vấn ngạc nhiên, người phỏng vấn trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu bạc sờ mũi, sau đó cầm số yếu lý lịch của Tô Lam lên hỏi: “Cô từng làm ở tập đoàn Thịnh Thế sao?” “Đúng vậy.

” Tô Lam quay đầu nhìn người phỏng vấn trẻ tuổi này.

Anh ta cùng lắm chỉ ba mười tuổi, mái tóc rậm khuôn mặt chính trực, ngũ quan sắc nét, làn da trắng nõn, trông cũng là một người đẹp trai, đặc
biệt là cử chỉ giơ tay nhấc chân đều làm cho người khác cảm nhận được một khí chất sáng lạn, ấn tượng đầu tiên của Tô Lam thì có lẽ anh ta là một luật sư.

Anh ta lại cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của cô, rồi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Tô Lam, giống như là vô cùng có hứng thú vổi cô.

“Bây giờ cách lúc cô nghỉ việc ở Thịnh Thế đã hơn nửa năm, trong lý lịch cô không viết về nửa năm này, là vì không có công việc sao?” Anh ta nghi ngờ hỏi tiếp.

“Trong khoảng thời gian này tôi từ chức ở nhà sinh con.

” Tô Lam trả lời rất thẳng thắn
Nghe được lời này, người phỏng vấn nam trẻ tuổi gật đẩu, sau đó quay đẩu trao đổi ánh mắt vổi người phụ nữ phỏng vấn chính.


Người phụ nữ phỏng vấn trịnh trọng nói vổi Tô Lam: “Cô Tô, phỏng vấn hôm nay kết thúc, cô quay về chờ tin đi.


“Được.

” Tô Lam biết mình nhất định sẽ không được nhận, cho nên gật đầu, lễ phép rời khỏi văn phòng.

Buổi tối, Kiều Tâm mỏi mệt chật vật quay về, vừa thấy Tô Lam nằm ở trên giường đắp mặt nạ thì không khỏi hâm mộ nói: “Ôi, người so vổi người sẽ chết, tổ tăng ca mệt muốn chết, còn cậu lại có thể nằm đây dưõng nhan.


“Cậu cho rằng tổ không muốn tăng ca sao? Nếu không tìm được công việc thì tổ sẽ phải hít gió Tây Bắc.

” Tô Lam vô cùng phiền não nói.

“Đúng rồi, hôm nay cậu phỏng vấn thế nào?” Kiều Tâm vừa thay quần áo vừa hỏi.

“Hai chữ!” Tô Lam giơ hai ngón tay lên.

“Cái gì?” Kiều Tâm hỏi.

“Không diễn!” Tô Lam nản lòng trả lời.

“Cậu đừng chán nản như vậy có được không?”
Kiều Tâm bưổc tổi đẩy Tô Lam một cái.

Tô Lam thở dài nói: “Hôm nay tổ trả lời còn chọc cười người phỏng vấn, còn có thể trông cậy bọn họ sẽ chọn tổ sao?”
Nhổ lại vẻ trỢn mắt há hốc mồm của người phỏng vấn nữ nhìn cô, và cả tiếng cười không ngổt của người phỏng vấn nam.


Tô Lam thật sự có cảm giác rất đã ghiền, dù sao trưổc nay cô cũng không nghĩ gì nói nấy trưổc mặt lãnh đạo như vậy.

Ting…
Lúc này, di động Tô Lam vang lên một tiếng.

“Cậu có thư điện tử kìa, nhanh xem thử có phải phỏng vấn thành công không.

” Kiều Tâm liếc di động Tô Lam để ở trên giường.

“Chắc chắn là tin nhắn rác.

” Tô Lam không nhúc nhích.

“Cậu nhanh xem thử đi?” Kiều Tâm ném điện thoại vào trong tầm tay Tô Lam.

Tô Lam không kiên nhẫn vươn tay cầm lấy di động, đột nhiên ném mặt nạ xuống, sau đó dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

“Có chuyện gì vậy? Cậu làm tớ sợ đó!” Kiều Tâm ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tô Lam.

Ngay sau đó, bỗng nhiên Tô Lam bước lên ôm chầm lấy Kiều Tâm: “Tớ đã thành công vượt qua phỏng vấn!”

Nghe cô nói vậy thì Kiều Tâm cũng cực kỳ khiếp sỢ, nhanh chóng hỏi một câu: “Chính là vị trí trưởng phòng tài chính của văn phòng luật sư kia?”
“ừ ừ.

” Tô Lam ngẩng đẩu gật đầu thật mạnh.

Nghe vậy, Kiều Tâm không nhịn được cười nói vui vẻ: “Sao may mắn của cậu lại tốt như vậy chứ? Tiền lương hằng tháng của trưởng phòng tài chính bao nhiêu?”
“Thời gian thử việc ba tháng, lương thử việc tám ngàn tệ, sau khi lên chính thức sẽ cổ mười ngàn, còn có tiền ăn, vổi cả tiền thưởng!” Tô Lam vui vẻ nhảy xuống khỏi giường.

“Còn cao hơn ở Thịnh Thế nữa?” Kiều Tâm trừng mắt nói.

“Đúng!” Tô Lam gật đầu, ngã người xuống giường.

Tại đây có hình

***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui