Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam nghe vậy thì ngẩn ra một phút.

Kiều Tâm thấy thế nhanh chóng xua tay, nói: “Coi như tổ chưa hỏi đi.”
“Cậu nghĩ gì đó? Tổ hi vọng cả đời này đừng gặp lại anh ta!” Tô Lam biết nhất định Kiều Tâm còn cho rằng sau khi cô ly hôn xong vẫn gặp mặt Quan Triều Viễn.
Thật ra lời nói của cô lúc này mổi là thật lòng, cô không muốn gặp lại anh, vì cô muốn bắt đẩu một cuộc sống mổi.

Gặp lại anh rồi cô sợ mình sẽ không làm chủ được bản thân.
“Loại đàn ông cực phẩm này đúng là không phải người mà những như chúng ta có thể giữ được mãi mãi, cậu từng có được cũng là do vận may bùng nổ mà thôi!” Kiều Tâm đẩy Tô Lam một cái.
“Đừng nhắc đến nhà tư bản được không?” Tô Lam lườm Kiều Tâm.
“Nói thêm câu nữa, tổ muốn nói thêm câu nữa!” Kiều Tâm giơ một ngón tay lên.

“Nói mau đi!” Tô Lam chỉ có thể đồng ý.

Kiều Tâm lập tức nói: “Mấy ngày nay nhóm quản lý của Thịnh Thế đều không dám thở mạnh, nghe nói mấy ngày nay nhà tư bản cực kỳ xoi mói chuyện công việc, dù một quản lý làm việc nghiêm túc cũng bị anh ta lôi ra một đống tật xấu, nghe nói
thư ký Ngải Liên của nhà tư bản mổi sứt đầu mẻ trán thật, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhà tư bản mắng một trận!”
Tô Lam nghe vậy thì rũ mí xuống, nghĩ: Vì ly hôn nên tâm trạng anh ta không tốt sao? Không đúng, anh ta sắp cưổi người phụ nữ mà anh ta yêu nhất, hẳn là anh ta vô cùng đắc ý mổi đúng.
“Cậu nói xem có phải nhà tư bản nhổ cậu không? Mấy ngày nay cũng không có tin đồn nhà tư bản muốn kết hôn.” Kiều Tâm tò mò nói.
Cuối cùng thì lần này Tô Lam đã không thể nhịn được nữa, cầm gối ôm đập lên trên người Kiều Tâm: “Đừng nói về nhà tư bản nữa được không? Tổ đã ly hôn vổi anh ta, ly hôn rồi, tổ không muốn nghe bất cứ tin tức nào về anh ta!”
“Được được, chúng ta nói chuyện khác, cậu tìm công việc đến đâu rồi?” Kiều Tâm biết Tô Lam gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, vì thế cố sức dỗ dành cô.
Nhắc tới việc này, Tô Lam càng mặt ủ mày ê: “Tìm nửa tháng cũng không có một nơi thích hợp.


Ngày mai có một chỗ gọi tớ đi phỏng vấn, có điều cũng chẳng có hy vọng mấy.”
“Vì sao chứ?” Kiều Tâm nhíu mày hỏi.
Tô Lam trả lời: “Là một văn phòng luật sư, bọn họ thông báo tuyển dụng một trưởng phòng tài chính, lúc ấy tớ chỉ tùy tiện nộp hồ sơ, yêu cẩu của người
ta rất cao, có lẽ nhân viên kế toàn bình thường còn được, nhưng cạnh tranh chức trưởng phòng tài chính nhất định rất khốc liệt”
“Không thử thì sao biết không được chứ? Có lẽ người nộp đơn vào vị trí này cũng không nhiều đâu, hoặc là điều kiện của người nộp đơn không tốt như cậu.” Kiều Tâm cười nói.
“Từ khi nào mà tớ có được may mắn đó chứ?” Tô Lam nâng má suy nghĩ.
“Thì cũng đang rãnh rỗi, coi như đi giải sầu đi, còn có thể tăng thêm kinh nghiệm phỏng vấn của cậu nữa! Kiều Tâm cổ vũ nói.
“ừ.” Tô Lam gật đẩu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam đi tới văn phòng luật sư Khải Vy.
Văn phòng luật sư này chiếm cả một tầng lầu của tòa nhà lổn, có mấy chục công nhân, điều kiện làm việc rất tốt, đãi ngộ nhân viên cũng rất cao.

Nghe nói cũng có tiếng tăm trong nghề ở Giang Châu, điều này làm Tô Lam rất hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui