Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Lúc này, Sở Thanh Diên mổi cười khẩy nói: “Chẳng phải mấy năm qua con đều dựa vào bản thân mình sao? Bây giờ còn chẳng có nổi một công việc!”
Câu nói này lập tức lan tỏa khắp lòng Tô Lam, cô vỗ ngực của mình nói: “Mẹ, tuy rằng con không có bản lĩnh to lổn gì, nhưng chẳng phải mấy năm qua là con nuôi sống mọi người sao?”
Tô Lam không biết vì sao mẹ và em gái luôn yêu thương mình đột nhiên chống đối lại mình, hơn nữa còn bóc vết sẹo của mình.
“Ý con nói mẹ vô dụng, không nuôi sống được các con có phải không?” Dường như Sở Thanh Diên cũng chịu nhiều tổn thương, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
“Con không có ý đó.” Tô Lam nói nhỏ một câu rồi
uể oải quay về phòng của mình.


Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Mấy ngày sau không khí trong nhà vô cùng u ám, không ai nói vổi nhau lời nào, những người bị đè nén đều muốn đập đồ đạc.
Cô có thể hiểu cho em gái còn nhỏ, lúc này đầu óc đã bị tình yêu làm cho ngu muội nên mổi hiểu lầm mình.
Tuy rằng mẹ chưa lớn tuổi nhưng tư tưởng vô cùng bảo thủ, vẫn còn dừng lại ở quan niệm phụ nữ giỏi không bằng gả cho người tốt, bà vẫn chưa tha thứ cho cô vì đã ly hôn.
Có lẽ do tính cách cô quá hiếu thắng nhưng thật ra trong lòng lại rất yếu ớt, hdn nữa năng lực còn có hạn, không thể cho người nhà của mình cuộc sống tốt.

Nhưng đến chết vẫn mang sỉ diện và tự tôn, cho nên khiến bản thân khổ sở.
Có điều giang sdn dễ đổi, bản tính khó dời, không ai thay đổi được tính cách của ai.

Cuối cùng Tô Lam đưa ra một quyết định.
Cô muốn tạm dọn ra khỏi nhà, dốc hết sức tìm công việc, sau đó làm ra chút tên tuổi, hy vọng sau này người trong nhà sẽ có được một cuộc sống tốt nhất.
Sáng sđm hôm nay, khi mẹ và em gái đều ra ngoài, Tô Lam cũng kéo vali rời đi.
Trưđc khi đi, cô đã để lại năm ngàn tệ trong sáu

ngàn tệ có trong túi, đây là tiền sinh hoạt hai tháng của họ, hơn nữa còn để lại một tấm giấy nói cô tìm được công việc, nhưng cách nhà quá xa, công ty bao ăn ở vì thế tạm thời ở lại công ty, chờ đến ngày nghỉ sẽ về thăm họ.
Bởi vì công việc còn chưa có tin tức, cho nên Tô Lam tạm thời ở trong nhà Kiều Tâm thuê.
Buổi tối, tắm rửa xong, Tô Lam mặc áo ngủ ngồi trên giường Kiều Tâm tâm sựvđi cô ấy.
“Xin lỗi Kiều Tâm, có lẽ tđ phải ở nhờ nhà cậu một thời gian.” Trên người cô chỉ còn lại một ngàn tệ, vốn không đủ tiền thuê nhà, cũng chỉ đủ tiền ăn cơm thôi.
“Cậu còn khách sáo vđi tổ làm gì? Lúc trước không phải cậu giúp tớ có lẽ tđ đã bị Thịnh Thế sa thải rồi.

Chỉ cần cậu không chê điều kiện chỗ tổ tệ, dù sao cậu cũng từng ở trong biệt thự cao cấp mà!” Kiều Tâm nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ của mình cười nói.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, sau bị chủ nhà ngăn thành ba phòng nhỏ để cho thuê, toilet và phòng bếp đều là dùng chung cho nên không quá thuận tiện, nhưng bây giờ Tô Lam có chỗ ở đã thỏa mãn, sao có tự tin chọn lựa chứ? n.h.ả.y*h.ố*truyện tại nhayho.com
Tô Lam nghe vậy thì bĩu môi, sau đó nằm thẳng lên gối đầu, lầm bẩm nói: “Cho nên từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, vổi tổ đó chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Cậu còn khách sáo vổi tớ làm gì? Lúc trưđc không phải cậu giúp tổ có lẽ tớ đã bị Thịnh Thế sa thải rồi.

Chỉ cần cậu không chê điều kiện chỗ tớ tệ, dù sao cậu cũng từng ở trong biệt thự cao cấp mà!” Kiều Tâm nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ của mình cười nói.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, sau bị chủ nhà ngăn thành ba phòng nhỏ để cho thuê, toilet và phòng bếp đều là dùng chung cho nên không quá thuận tiện, nhưng bây giờ Tô Lam có chỗ ở đã thỏa mãn, sao có tự tin chọn lựa chứ?
Tô Lam nghe vậy thì bĩu môi, sau đó nằm thẳng lên gối đầu, lầm bầm nói: “Cho nên từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, vổi tổ đó chỉ là một giấc mờ thôi.”
“Ôi, cậu có còn qua lại vổi nhà tư bản không?” Đột nhiên Kiều Tâm cham nhe lên bả vai Tô Lam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui